Thứ Ba, 22 tháng 11, 2011

Mùa đông

Mùa đông năm nay đến muộn và bất ngờ. Nó cứ thế xông tới mà chẳng thèm báo trước khiến mình trở tay không kịp.

Vừa mới hôm trước thôi, ta chỉ cần khoác một áo len mỏng là vô tư cưỡi con "mui trần hai bánh" lượn lờ vi vu đánh bóng các con đường Hà Nội. Ấy vậy mà chỉ sau một đêm, khi tỉnh dậy đã thấy gió rít điên cuồng. Gió giật phăng những chiếc lá, tung chúng lên cao rồi quăng xuống đầy sân. Trời trở rét, gió gào rú, mưa lất phât, vậy là mùa đông đã về.

Mình vốn chẳng thích những điều mà mình không/chưa dự định. Cứ khi nào chúng (những điều ngoài dự kiến ấy mà) xảy ra là mình muốn nổi cáu, điên lắm ý. Nhưng Mùa đông là một ngoại lệ hay sao ấy(chậc, thì cái gì mà chả có ngoại lệ, phải không?) vì mình thích Mùa đông? (tại sao?). Này nhé,

    - Mùa đông làm mình...bận ngủ bỏ xừ, vì bận ngủ nên dậy muộn, dậy muộn thì đi làm muộn, đi làm muộn thì bị trừ lương. Nó - Mùa đông ấy gây cho mình bao phiền toái, thế mà mình vưỡn không ghét nó, muốn nó ở lại dài dài. Thế không phải thích Nó thì là gì?

   - Mùa đông thì lạnh(ai chả bít! Thì sao?), lạnh thì phải mua áo ấm,...  mà mua cái quái gì chả phải mất tiền? Nó làm ảnh hưởng tới túi tiền còm cõi của mình. Thế nhưng mình lại vưỡn không thể ghét nó được. Thế không phải là thích nó thì gi?

Nhiều người không thích Mùa đông, họ kể ra bao "tính xấu" của Nó. Mình lắng nghe và tự nhủ "Nó bị nhiều người ghét thế là đủ rồi. Còn mình, mình sẽ thích Nó đủ nhiều để Nó khỏi ...tủi. "

Ừa, tui thích Mùa đông đó! Thích cũng cần phải có lý do sao?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét