Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2011

Bạn chỉ yêu nhầm người thôi!

Một người bạn tôi vừa kết hôn.

Một người bạn khác của tôi vừa nhận được thiệp hồng của một người mà cách đây sáu tháng nó còn gọi là lover.

Cả hai đều là những người phụ nữ xinh đẹp, giỏi, sống có nguyên tắc, nghiêm túc và cá tính mạnh.

Người bạn kết hôn bảo tôi “tao lấy chồng rồi, không đợi mày đâu, mày xem mà lấy đi, hehe”. Nghe giọng có vẻ rất hạnh phúc, mừng cho nó. Người hạnh phúc, chỉ cần sẻ chia như vậy là đủ. Tôi muốn dành thời gian và sự quan tâm tới người bạn vừa nhận thiệp mời từ người đàn ông mà nó từng yêu. Giá mà nó có thể khóc, gào lên được thì tốt quá. Đằng này, nó lặng lẽ, gặm nhấm nỗi đau lòng tê tái. Dẫu rằng, mọi thứ rồi sẽ qua đi, khổ đau cũng vậy, nhưng mà, lúc này, chẳng thể nào khác được.

“Tao đang tự vực mình dậy mày ạ. Tao có nên đi hay không? Biết là rồi cũng sẽ thế thôi nhưng mà sao nhanh quá. Tao đau quá! ”

“Mày không cần phải gồng mình lên, sống đúng như mày muốn, đúng cảm xúc của mày ấy, muốn đi thì đi, không thì thôi”

“Nhưng không đi thì có vẻ không hay lắm.”

“Chả có gì không hay. Thiên hạ ra sao, nó ra sao mặc kệ, đời chẳng trả cát-xê cho ai đâu, khỏi phải diễn rồi tự thấy mình đau. Mày muốn làm gì vào lúc này, hay lúc đó thì báo tao biết, cần tao thì hú tao câu, nhá.”

“Uh, thx mày, tốt quá!”

“Uh, thì bạn bè cần nhau những lúc như này. Thôi, mặc kệ đi, nghĩ nhiều khổ nhiều.”

Câu truyện tình yêu ấy đã diễn ra như thế. Cái lý do để mà chia tay sau khi gặng mãi, anh ta mới nói đó là “Hai người không hợp nhau!”. Bạn tôi có hỏi anh ta xem không hợp nhau như thế nào thì anh ta cũng chỉ có một câu”Chúng ta không hợp nhau!”. Bạn hãy thử tưởng tượng tâm trạng của bạn tôi thế nào khi vừa cách đấy 2 hôm là yêu thương nhớ nhung da diết để rồi bây giờ là “vì anh và em không hợp nhau!”?!

Vâng, khi người ta muốn chia tay, có rất nhiều người có những cái cớ khác nhau và có những cách khác nhau. Cách thức thì có thể như thế này: anh ta cố tình không thèm quan tâm, lạnh lùng, xa cách và tàn nhẫn để người yêu anh ta phải tự đi mà nói
“chúng mình chia tay đi” hộ anh ta. Lý do thì vô vàn, đại loại như:

“Em quá tốt/xuất sắc, anh không xứng với em.”

“Em xứng đáng có một cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc, anh không thể mang lại cho em một cuộc sống sung sướng mà em đáng được hưởng.”

“Chúng ta khác nhau quá, cứ như là ở hai thế giới khác nhau.”

“Anh đã làm em buồn nhiều, chia tay sẽ làm em thoải mái hơn.”

“Anh không phải là người tốt, em xứng đáng với người tốt hơn anh.”

“Gia đình anh không muốn anh lấy vợ xa, anh yêu em lắm, nhưng chúng ta không thể đến được với nhau. Nếu làm thế, ba mẹ anh chết mất.”

Hãy nghĩ mà xem, khi người bạn yêu nói ra câu đó, bạn có cảm thấy có lỗi, cảm thấy day dứt, ân hận? Bạn dằn vặt và đau khổ rồi tìm tới anh ta và nói “em xin lỗi, em đã blah blah, tại em đã blah blah”, dường như có cả tảng đá đè lên lồng ngực bạn. Nhưng rồi, anh ta sẽ còn đau khổ hơn cả bạn để nói lời chia tay. Bạn cố gắng-tuyệt vọng và càng cố gắng bạn lại càng tuyệt vọng. Cơ thể bạn rã rời, đầu óc bạn rối bời, bạn thấy mình là một người chẳng ra gì để người yêu phải nín nhịn bạn bao lâu nay. Nhưng, phải chăng, lỗi là ở bạn?

Hãy nhìn các bạn bè xung quanh bạn mà xem, theo mặt bằng chung, bạn có đỏng đảnh, không biết điều và lẳng lơ như họ? Không! Vậy, lỗi không phải hoàn toàn là của bạn. Và, khi yêu, dù người yêu của bạn có lỗi lầm tới mức nào nhưng sau đó chỉ cần họ tỏ ra rằng họ biết lỗi của họ rồi, họ ăn năn rồi, bạn lẽ nào lại lạnh lùng tới độ không thể tha thứ?! Dù bạn có lỗi đi chăng nữa nhưng anh ta không thể bỏ qua thì đó là cái cớ để đạt mục đích là “tốt quá, nhân cơ hội này chia tay con bé này cho gọn”. Bạn không có lỗi, đừng làm khổ mình!

Bạn được sinh ra bằng tình yêu của ba mẹ bạn, bạn được yêu thương, được chăm sóc, dạy bảo tới nơi tới chốn. Bạn nỗ lực học hành, nỗ lực trong công việc, bạn tự rèn mình sống đoan trang nghiêm túc tử tế giữa cái cuộc đời xô bồ, đạo đức đảo lộn này. Chẳng ai có thể ép bạn làm thế, chỉ có chính bạn muốn hướng tới cái tốt đẹp mới có thể tự uốn nắn mình sống như thế.

Bạn đẹp, bạn đủ tài, bạn đủ phẩm hạnh, bạn xứng đáng với người tốt hơn anh ta. Ba mẹ bạn tạo ra bạn đẹp đẽ vậy, giáo dục bạn tử tế như vậy, đầy đàn ông muốn quỳ dưới chân bạn để có bạn làm vợ, anh ta không xứng đáng với bạn. Bạn được sinh ra để được trân trọng, hãy tới với người biết trân trọng bạn, đừng để anh ta hay bất kỳ anh nào giày xéo lên. Hãy tìm người đàn ông khác biết nâng niu, trận trọng bạn. Bạn sẽ có một gia đình nhỏ hạnh phúc với người chồng yêu vợ với những đứa trẻ xinh xắn, ngoan ngoãn, thông minh do bạn chăm bẵm, yêu thương và dạy dỗ.

Những lý do chia tay mà anh người yêu bạn đưa ra, đó chỉ là lý do mà thôi. Không yêu thì bảo là không yêu, cần gì phải viện tới những cái cớ vớ vẩn kia để làm bạn khổ tâm. Có ai yêu mà lại muốn người yêu mình khổ tâm bao giờ. Có thể anh ta không đủ can đảm để nói thẳng ra điều đó nhưng như vậy chẳng phải là khiến bạn khổ tâm và đầu óc rối rem hơn hay sao? Đàn ông dám nói yêu mà khi chia tay lại chẳng dám nói thẳng, bấu víu vào mấy cái lý do kia thì có đáng là đàn ông không? Liệu rằng, một người đàn ông như vậy có thể làm điểm tựa cho bạn? Tôi không muốn nói tới vấn đề tiền mà là vấn đề tình cảm. Bởi vì bạn cũng kếm đủ tiền để phục vụ cuộc sống của bạn mà không cần phải dựa vào đàn ông, phần tình cảm và tinh thần mới là quan trọng nhất. Tôi cảm giác, nếu tiếp tục, bạn sẽ càng cô đơn hơn bây giờ ngay cả khi anh ta có là chồng của bạn.

Chẳng lẽ không thể đường đường chính chính chia tay để còn để lại cho bạn ấn tượng về một người đàn ông tốt đẹp? Có thể anh ta nghĩ nói như vậy sẽ khiến bạn bớt đau đớn, anh ta đỡ cảm giác có lỗi, nghe cũng dễ lọt tai, có vẻ như thế là cao thượng vì dường như nói như vậy khiến bạn không tổn thương. Thế nhưng khi lôi ra những cái cớ đó chỉ là anh ta không dám chịu trách nhiệm về mình. Anh ta không muốn làm người xấu nhưng như thế thì anh ta lại trở thành người tàn nhẫn. Một người như vậy, bạn có thể đủ mạnh để đi cùng anh ta cả chặng đường dài sau hôn nhân?

Bạn ạ, đám cưới chỉ là một điểm mốc, sau đó là cả chặng đường dài, hãy chọn cho mình người xứng đáng để đi cùng bạn cả chặng đường dài ấy chứ không phải mục đích chỉ là kéo nhau tới đám cưới là xong. Bạn từ bỏ anh ta nghĩa là bạn cho mình những lựa chọn khác. Bạn chưa gắn kết với anh ta, nghĩa là bạn còn quyền lựa chọn, đừng từ chối quyền của mình!

Tôi thấy thương hại cho ai đó đi bắt cá mấy tay rồi về bao biện rằng làm thế để tôi cố bôi tro chát trấu vào tôi để cô ấy bỏ tôi đi vì tôi không thể mang hạnh phúc tới cho cô ấy. Nếu, anh ta không bị yếu sinh lý thì còn thông cảm được chứ không thì đích thị anh ta là một gã chẳng ra gì, bạn nên bỏ. Bạn biết anh ta chẳng hơn anh A,B,C đang muốn tán tỉnh bạn ngoài kia nhưng bạn vẫn yêu, chỉ một mình anh ta và nhìn A, B, C với ánh mắt khi hằn học, khi hờ hững trong khi anh ta đem cân đo đong đếm bạn với cô X, Y, Z. Bạn có đáng phải chịu như vậy không? Anh ta có gì hơn người, có gì hơn bạn, có quyền gì để làm như vầy? Không! Hãy quên anh ta đi!

Nếu anh thấy tôi tốt đẹp, thì anh phải biết trân trọng tôi, chứ không phải là nói: “Vì em tốt đẹp quá, nên anh không xứng với em, anh không thể yêu em…”. Nếu anh thấy tôi xa xôi quá thì sao anh không thôi ngay từ đầu?

Nếu anh ta thực sự yêu bạn thì anh ta sẽ nói với bạn rằng: "này em, anh làm được 10 triệu một tháng nhưng anh phải lo blah blah cho gia đình anh ở quê, các cụ già cả rồi, anh chỉ có thể đưa anh 5 triệu một tháng thôi, em có theo anh không?" chứ không phải nói:"vì anh không thể cho em cuộc sống sung túc nên hãy chia tay đi". Bạn có hám tiền của anh ta đâu. Anh ta thừa biết điều đó mà vẫn nói vậy. Thế cái cớ đó có lọt tai được không? Không!

Nếu bạn là một phụ nữ xuất sắc hơn anh ta mà lại yêu anh ta tha thiết thì anh ta phải hãnh dện lắm vì anh ta có được tình cảm của bạn. Làm gì có chuyện "vì em quá xuất sắc nên anh không xứng với em"? Nếu vậy, sau này nếu bạn lên trưởng phòng mà anh ta vẫn là nhân viên thường thì lại sẽ "chúng ta li dị đi vì anh không bằng em" à? Cái người mà luôn nhìn nhận và giải quyết vấn đề một cách đưa mắt nhìn xuống chứ không dám đưa mắt nhìn xa, nhìn lên thì cuộc sống sau này sẽ thế nào?

Không yêu thì là không yêu, có gì mà phải lững lờ, có gì mà phải khổ sở tìm lý do.
Nếu anh ta thực sự yêu, làm gì có chuyện anh ấy ngồi ung dung đâu đó trong khi biết bạn đau ốm, hay gặp chuyện gì?

Nếu anh ta yêu bạn, làm gì có chuyện anh ta khinh thường bạn tới mức mặc kệ để bạn ngóng đợi trong khi mải vui chơi nhậu nhẹt?

Bạn chẳng hề có lỗi!

Bạn chỉ yêu nhầm người.

Anh ta không xứng đáng có được tình yêu của bạn.

Sẽ có người khác thế chỗ anh ta trong tim bạn và yêu thương bạn thực lòng.

Bạn đã yêu nhầm, hãy bỏ đi, để người đang mải miết tìm kiếm bạn tìm thấy bạn.

Bạn chẳng hề có lỗi!

Hãy để anh ta đi làm một ả nào đó có bầu rồi cưới ả làm vợ. Tin tớ đi, gái tử tế như bạn chả có nhiều đâu, những cô như vậy cũng sẽ chẳng thể yêu người như vậy. Còn lại thì chỉ có cô nào nhìn anh ta như một cái bank an toàn so với tập lựa chọn hữu hạn mà cô có mới bấu vào anh ta. Đừng lạ nếu con anh ta thiếu tháng. Tình yêu là thứ mà anh ta chẳng bao giờ có được và hiểu được. Tin tớ đi!

Vợ của anh người yêu cũ của bạn tôi là người yêu cũ của anh ấy. Chắc là cô này hợp với anh ta hơn. Tốt thôi, mong anh kia cứ ráng mà hạnh phúc và để cho bạn tôi được yên. Mong sau này bạn tôi sẽ gặp người đàn ông bù đắp được cho nó tất cả.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét