1.
Hai bố con bất đồng bởi bố mẹ muốn giữ còn con thì muốn...ra khỏi vòng níu giữ. Cuối cùng cả hai đều im lặng. Rồi bố nói nhẹ như chỉ để một mình bố nghe. Bố và mẹ, chỉ có các con, nhà mình, có phải đông người đâu. Với bố mẹ, các con vẫn mãi như đứa trẻ lẫm trẫm ngày nào, dù các con có lớn. Bố muốn con ở gần, để bố có cảm giác gọi là con nghe thấy, ngồi lên xe, đi một chút là gặp được con. Con cứ đơn thương độc mã thì chẳng làm được cái gì đâu, mà vất vả lắm. Ngày xưa bố mẹ còn khổ hơn các con bây giờ nhiều, quần áo còn chẳng đủ mặc, mà rồi cũng được như bây giờ. Giàu có thì không nhưng nghèo thì càng không, đủ nuôi các con nên người và bố biết các con đều là những người tử tế. Đời cũng chẳng nhiều người tử tế đâu, nhưng cuộc đời nó thế. Bố và mẹ tới với nhau sau khi trải qua 7 năm quen biết, mấy năm là bạn thân thiết, cuộc sống gia đình không phải chỉ có cảm xúc, nó còn có trách nhiệm và nhiều điều khác nữa. Bố không đồng ý với con nếu con muốn đi nhưng bố hiểu bố cũng chẳng ngăn được con nếu con thực sự quyết đi. Tại sao con phải làm thế chỉ vì... trong khi ở đây con có ít nhất là cả nhà mình?
...
Bố gọi điện. Con gái phản xạ theo thói quen hỏi: "có việc gì thế bố?"
Bố: Chẳng có việc gì cả. Chỉ là bố nhớ con thôi.
Con: ...muốn khóc...
Bố: con ah, theo bố thì..., tại vì..., nhưng đó chỉ là ý bố thôi, còn tùy con. Hiểu ý bố chứ?
Con: ...V..v..v..â..â..âng[nhão nhoẹt]....
Bố: sao thế? Con đang khóc đấy ah?...
Con: ...hị hị, ko sao ạ.
Bố: bố đã bảo rồi, sau này con khắc hiểu. Hiểu ý bố không?
Con: Vầng, con hiểu, con mà, hị
Bố: Hà hà, uh, thế nhá, về rồi nói tiếp nhá, bố chuẩn bị gà chạy rồi đấy!
....Cảm ơn cả nhà, những điều nhỏ này khiến con không bao giờ sa vào những thứ phù phiếm. Nó khiến con ngẩng đầu tự tin và tự hào vì những gì mà con có, những điều mà bố mẹ tạo nên, nuôi dưỡng, uốn nắn. Và, dù con có thích cái gì bằng zời đi nữa thì trong con, luôn có ý nghĩ: bố mẹ sẽ thế nào nếu mình... Tuy xa, nhưng bố mẹ luôn gần gũi, ở trong con, trong trái tim này, bố mẹ ạ. Con chỉ muốn nói, con yêu cả nhà, trước mặt bố con chẳng bao giờ nói được nhưng con tin bố luôn hiểu tình cảm của con, cũng như con luôn cảm nhận được tình cảm của bố mẹ.
2.
Anh: Anh nghe cái kiểu ăn nói của cô mà anh sợ rồi đấy!
Em: hề hề, thía mà đã sợ, kém thía!
Anh: Cô nghiêm túc đê, thế cô muốn anh nói nghiêm túc ko?
Em: Có! Có!
Anh: [lườm phát] Uh, thứ nhất... thứ hai... thứ n
Em: Uhm uhm, thế hử anh, trời, em gà nhỉ
Anh: Chứ sao! Anh cô phải hơn cô chứ.
Em: Sao em muốn bỏ hết lên núi ở quá, một mình một quả núi càng tốt.
Anh: Điên ah? Mọi thứ đều ổn, sao phải lên núi? Chiện j?
Em: Chẳng gì! Chán đồng bằng thèm núi non thôi.
Anh: Đạp cho phát! Dở ah?
Em: Uh, đúng, dở nhỉ? hề hề
Anh: Qua chỗ anh chị đê.
Em: Qua đó ăn dầm ở dề, nuôi béo cô anh chị chịu được ko?
Anh: Được, trông cô dạo này gầy quá, tóc tai xơ xác lắm. Qua anh chị đảm bảo lên sắc. hahaha
Em: Tệ thế cơ ah? Làm gì đến nỗi? Tại lần trc anh gặp em khi trời lạnh, áo đơn áo kép thì thế thôi chứ thực ra có béo đc đâu.
Anh: Không, anh nhìn cái mặt cô đấy chứ. Kệ cha sự đời, qua anh chị vỗ béo cho.
Em: hờ hờ, vâng, để gom việc đóng hòm rồi em qua nhá, qua lâu cấm đuổi nhá.
Anh: ờ, dzồiiiiiiii. Thế nhé, anh đi đây, chị gọi roài. Qua nhé :)
Tự nhiên thấy ân hận. Vì từng có lần cho thẳng số của anh vào...black list chỉ vì cảm thấy ghét cái kiểu hay trêu đùa vô ý của anh. Mình vô vàn lần gắt gỏng với anh, nói năng với anh rất xấc láo, nhưng tệ nhất thì anh cũng chỉ lườm mấy giây, không thèm nói với mình vài chục phút. Giận đỉnh điểm thì lúc lên xe, anh chẳng thèm nhìn mình nhưng cũng gửi lời bay theo gió, rằng "Có gì thì gọi cho anh. Lúc nào rảnh thì qua anh nhà anh chị chơi. Lương bao nhiêu mà ham hố tới mức quên cả anh em?". Đi đâu mà có anh cũng yên tâm và rất nhàn, bởi với anh, đàn ông là phải xông pha, phụ nữ là được nâng niu.
- Túi ah? Sao nhiều thế này? Đưa đây!
- Không, cái này e tự cầm được.
- ĐƯA ĐÂY!
- Anh buồn cười nhỉ, anh cứ xách bấy nhiêu đi, em có phải không có tay đâu?
- Có tay cũng đưa đây. [tiến tới, quyết lấy bằng được cái túi. Rồi lại cư xử như chưa từng có vụ giằng co về cái túi]
Anh nam tính phết, không phải ở việc xách túi, mà là...cách anh đấu tranh để...xách bằng được cái túi. Hờ, sao trước đây mềnh ngu và tệ với anh thế nhẩy? Lại còn rủa anh ế vợ nữa chớ. Hờ hờ, ngu thiệt, ngu quá, đại ngu! =))
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét