Thứ Năm, 27 tháng 10, 2011

ĐÃ HẾT RỒI, HẾT VẤN VỚI VƯƠNG 

Một ngày xấu trời cách đây khoảng 3 năm, con bạn thân nhất của tôi “lẳng” cho tôi một tin nhắn “chiều nay mày phải đi rượu ốc với tao”. Thật chẳng hay ho gì khi thấy cảnh hai đứa con gái vào quán ốc, nhưng bạn tôi đang đau khổ, nó cần tôi và bạn tôi quan trọng hơn việc xây dựng hình tượng người con gái dịu dàng không biết rượu là gì.  Thế là tôi reply ngay lập tức “ok, kưng cứ đợi trẫm tới, mọi việc sẽ dĩn muỗi hết.”  Chậc, nó thích gì tôi sẽ chiều, miễn là sau đó nó đỡ đau khổ. Và thế là, đầu tôi bắt đầu lên kế hoạch để giải thoát cho bạn mình một khối đau khổ tưởng chừng không thể chịu nổi. Đó là lần đầu tiên trong đời, tôi được chứng kiến tận mắt, chạm vào nỗi đau của một kẻ đang lâm cảnh “seven love(thất tình)”. Quả là một trải nghiệm khó quên. Tôi không thể nào quên được cảnh tượng đó. Chắc rằng không ai đau khổ hơn bạn tôi khi đó.

Hiện tại thì bạn tôi đã gặp được nhân duyên của mình rồi và có một gia đình nhỏ hạnh phúc. Thỉnh thoảng hai đứa tôi tình cờ nhắc lại vụ rượu ốc ngày xưa là lại cười khoái trá rồi phán “sao hồi đó ngu thế nhỉ”. Bạn thấy đấy, tình yêu như là một trò chơi. Nếu tình yêu của bạn đến được cái đích mà người ta hay gọi là”happy ending” thì đó là trời cho còn không thì đó là trò chơi.  Hãy gắng nghĩ như vậy khi bạn lâm vào cảnh 7Love. Tôi chỉ biết nói một câu xưa hơn trái đất, đó là: Mọi thứ rồi cũng sẽ qua.

Bạn hãy cố gắng hết sức để sau này không phải hối hận rằng chỉ vì tự ái/nóng giận/sĩ diện hão, vì những lý do chẳng đáng gọi là lý do mà bạn để tuột mất một tình yêu đẹp. Nếu bạn đã cố rồi mà nó (tình yêu ấy mà) vẫn cứ trôi đi thì hãy…thuận theo dòng chảy. Cái gì của bạn, nó sẽ mãi là của bạn, còn không, nó thuộc về người khác và có ai đó đang đợi chờ, tìm kiểm bạn ở đâu đó. Bạn sẽ gặp được nhân duyên của mình vào một ngày đẹp trời. Không cần phải cố đấm ăn xôi làm gì kẻo lại dính xôi hẩm. Tôi nghĩ bạn xứng đáng được một đĩa xôi ngon lành, vì vậy, can đảm lên nào bạn, buông tay thôi.

Có cả tỷ lẻ hai lý do khiến người ta bắt đầu một tình yêu thì có tới tỷ lẻ ba lý do người ta quyết định chia tay. Tôi biết, tình yêu mang đến cho bạn cảm giác ngập tràn hạnh phúc, bạn cảm thấy mình mạnh mẽ và nhỏ bé, bạn thấy mình trở nên bao dung và không khí quanh bạn đầy vị ngọt ngào. Nhưng bạn cũng biết đấy tình yêu mang đến cả nỗi đau chia ly. Có những tình cảm na ná tình yêu, không phải tình yêu nào cũng là mãi mãi, không phải ai yêu nhau cũng có thể tới được với nhau. Cuộc đời là thế. Bạn phải đi qua những nỗi đau, những vấp váp để trưởng thành và chuẩn bị cho một tình yêu mới sẽ đến vào một ngày nào đó. Tôi tin một ngày nào đó, bạn sẽ phải cảm ơn những chàng trai/cô gái đã từng bước ra khỏi tình yêu với bạn bởi vì chính họ khiến bạn trưởng thành. Qua mỗi cuộc tình tan vỡ, bạn sẽ chiêm nghiệm được nhiều hơn cho mình, biết rút kinh nghiệm để hoàn thiện mình, để rồi bạn sẽ biết cách chăm chút nuôi dưỡng tình yêu sau thành cây tình yêu xanh mát, bền vững hơn. Quá tình tìm hiểu trong yêu đương là quá trình mà bạn tìm hiểu người khác và qua đó bạn cũng hiểu thêm về chính bạn. Tôi tin thế đấy và bạn cũng nên tin tôi đi, bạn ạ.

Khi tôi viết những dòng này, tôi thành thật thú nhận với bạn rằng, tôi đã tự vực mình dậy và đi xuyên qua những buồn khổ của trạng thái 7Love. Tôi bây giờ như người vừa ốm dậy và biết rằng những cơn sốt tồi tệ đã qua, mọi thứ sẽ tốt hơn kể từ hôm nay. Tôi biết bạn đang rất rất buồn nếu cô ấy[anh ấy] vừa nói với bạn rằng “chúng ta chia tay đi” hay “em/anh chỉ có thể coi anh/em như một người anh trai/em gái”,… Bạn hỏi người ta bằng câu hỏi “tại sao?” “tại vì chúng ta quá khác nhau”, “tại vì anh/em đã hết yêu em/anh”, …  và bạn tự dằn vặt chính bạn “tại sao?” “tại vì mình đã làm việc abc rất có lỗi, tại vì mình đã…”. Cái khoảnh khắc mà bạn sẽ rất khó quên đó sẽ đeo bám là hành hạ bạn ít ngày. Bạn chỉ ước đó như một cơn ác mộng, khi tỉnh dậy thì người đó sẽ vẫn quan tâm tới bạn, yêu thương bạn hơn bất cứ ai. Bạn sẽ rơi vào trạng thái suy sụp, muốn hàn gắn, níu kéo, chất vấn, trách mình, trách người,… Bạn khổ đau và muốn kết thúc sự khổ đau bằng sự kết thúc. Nhưng, gia đình bạn sẽ ra sao, còn bao người yêu thương bạn, bạn không thể làm thế, bạn làm thế có nghĩa là anh ta/cô ta đã đúng.  Ai có thể yêu bạn khi mà bạn không biết yêu bản thân bạn? Hãy sống tiếp đi, mỗi sớm mai nhìn thấy một mầm xanh, một bông hoa, một nụ cười của ai đó, bạn sẽ thấy đời vẫn đẹp.  Đẹp ở những điều thật giản dị.

Tôi chỉ muốn đứng một mình ở một nơi kín đáo để quan sát thiên nhiên, cuộc sống. Nó như là những phút giây thiền định. Có lúc tôi phì cười vì nhớ lại cảnh mấy con chim sẻ béo múp như sắp muốn lộn cổ xuống hồ từ những sợ dây điện. Dù bạn sống hay chết, lá vẫn xanh, chim vẫn hót.  Sao bạn không sống để tận hưởng những điều nhỏ bé bình dị ấy để rồi một lúc nào đó, bạn đang hát í ửn thì một người nào đó xuất hiện và bảo “trông em/anh quen quen, có phải…” và biết đâu, biết đâu đấy, đó chính là nhân duyên của bạn? Hãy vui sống, hy vọng, chờ đợi và hành động, bạn nhé.  Bạn và tôi, chúng ta đều là những điều thật đặc biệt, biết bao tinh trùng tìm tới trứng mẹ để tạo nên tôi, nên bạn, tôi và bạn chẳng là sự lựa cái xuất sắc từ cả triệu cái hay sao? Vì thế, chúng ta thật đặc biệt, vì thế, chúng ta phải sống sao cho có trách nhiệm với sự đặc biệt đó. Để tôi nói bạn nghe cách mà tôi đã làm khi 7love là…

…đừng cố quên,đừng bắt mình phải quên. Làm sao có thể quên ngay được người mà trái tim bạn tưởng chừng như đã thuộc về người đó, mãi mãi. Những giấc mơ nhỏ bé mà trong đó có bạn, có người đó, có ngôi nhà cùng những đứa trẻ xinh đẹp sẽ khiến bạn đau lòng nhưng bạn hãy cứ nhớ, sống cùng với nỗi nhớ để rồi nó sẽ tự qua đi. Thời gian như một phép màu kỳ diệu, nó sẽ làm mọi thứ nhạt nhòa.


Hãy connect với các bạn bè cũ của bạn, nếu có cơ hội mở rộng các mối quan hệ thì bạn hãy tóm lấy. Hãy làm cho mình bận rộn. Tôi đã chủ động nhắn tin hỏi thăm tình hình sức khỏe, công việc, con cái của 22 người bạn học. Họ đã rất vui vì bỗng dưng bạn hỏi thăm, hãy làm họ vui vẻ, hãy động viên họ nếu họ khó khăn, sầu muộn để rồi chính bạn sẽ tự cảm thấy ấm áp, cân bằng.  Một em đồng nghiệp rủ tôi đi café, tôi quá mừng, gặp lại em, tôi biết bao chuyện mới từ em ấy. Tôi không còn ngồi nhà nhìn bốn bức tường và cảm thấy tim mình đau đến rụng rời nữa. Ấy vậy mà mới cách đây ít ngày, tôi tưởng tôi sẽ “nốc” hết một chai rượu mạnh rồi liệt giường vài tháng vì…tâm bệnh. Tôi đã bắt đầu để tâm vào một số chuyện lặt vặt khác và đôi lúc chúng làm tôi phì cười. Thật kỳ lạ!

Hãy chơi với trẻ con. Trẻ con dạy tôi nhiều thứ và cho tôi nhiều thứ. Tôi phải cảm ơn hai con của hai cô bạn gái thân của tôi. Tôi chơi với cháu Ngọc Linh, dạy cháu phân biệt các con vât. Tôi phải sửa cho Ngọc Linh cách phát âm từ “con pẹt” thành “con vẹt” tới cả trăm lần, cháu ôm tôi, đòi tôi ôm, đòi tôi hôn rồi cười vang nhà, bố mẹ và cô giúp việc cười vang nhà. Người ấy không còn trong tâm trí tôi nữa, dù chỉ là một buổi chiều tối, cảm ơn Ngọc Linh lắm lắm.

Biết tôi tới, mẹ của cháu Phương Linh bảo “uh, mày tới đi, lão H nhà tao cũng welcome mày lắm, lão dành cho mày một chai vang xịn đấy”. Quả là không gì bằng tình bạn. Cháu Phương Linh rất chi là thảo. Cháu chưa bao giờ cho ai ái gì mà lại toàn tự nguyện bón bim bim với xúc xích cho tôi măm. Phương Linh thật dịu dàng và ngọt ngào quá. Một buổi chiều tối nữa lại đi qua, người ấy không còn ám ảnh tôi nữa. Tôi mỉm cười và chìm vào ngủ một giấc ngon nhất trong vòng 3 tuần nay.

Sáng, đang đắm đuối ngắm máy tính say mê thì một đồng nghiệp cũ nhắn tin báo cho tôi một good news. Lòng lại nảy mầm bao hy vọng.  Hai tiếng sau tôi nhận một cuộc gọi từ một em trai, sau cuộc điện thoại, một chầu café đã được setup sau giờ làm việc. Chà chà, keep it up! Lòng tôi rộn ràng, không phải rộn ràng như hẹn người yêu mà là rộn ràng háo hức vì sự năng động đã trở lại với tôi, năng lượng tích cực, cảm xúc tích cực đã đến với tôi. Tôi muốn nghe nhạc, những bản nhạc vui, tôi bước đi theo nhịp của giai điệu. Tôi thấy yêu mình vô hạn, tim tôi lại rộn ràng, rộn ràng, tôi biết, tôi đang chuẩn bị chuyển hóa sang một version khác.

Chiều, tôi về nhà, cất xe, cắm cơm sẵn cho cô em rồi chuẩn bị ra quán café đã hẹn. Tôi rửa mặt cho sạch bụi, chải lại mái tóc ngắn vừa cắt, sức một chút tinh dầu, thoa một chút dưỡng môi, quàng một chiếc khăn hơi điệu, mặc chiếc áo thun Abercrombie mà tôi thích, chọn chiếc quần kaki may theo mẫu của hãng Victoria Secret tại một nhà may có tiếng, xỏ chân vào giầy, soi lại gương, khóa cửa và tung tăng hòa vào dòng người. Tôi thích đi bộ ra quán café đã hẹn, đi bộ khiến đầu óc tôi thư giãn, mắt ngắm được nhiều cây xanh, nhiều mảnh ghép cuộc sống, cảm giác chân mình chạm vào mặt đất khiến mọi lo lắng, bực dọc, ưu phiền gác lại để tôi tân hưởng hiện tại trong từng bước, từng bước chân.

Em trai đang đứng ở quán café bên kia đường giơ tay cao để tôi nhận ra, hai chị em lâu ngày mới gặp, cả hai cùng mỉm cười. Tôi băng qua đường, cảm giác chân mình đi cũng có giai điệu, tóc tuy ngắn nhung vẫn bay bay, tôi mỉm cười, cảm thấy rất rất tự tin và tràn đầy năng lượng. Vài cái đầu ngoái lại, vài ánh mắt dừng lại ở tôi vài giây, tôi biết, mình không quá tệ và không quá mờ nhạt để không thu hút được vài ánh nhìn-dù điều đó chẳng có ý nghĩa gì lắm. Hai anh thanh niên lái xe đi qua tôi và quay lại cười bảo “Xinh quá!”. Em đón tôi ở bên đường bảo “trông khác quá, tóc được đấy, lắm anh nhìn quá, em định sang dắt qua đường mà sợ mấy thằng đó tung chưởng, hí hí.” Mặc dù chỉ nên tin 1% vào những lời khen nhưng thôi, hôm nay cứ phải đặc cách cho bản thân mới được. Hai chị em ngồi buôn chuyện trên trời dưới biển, từ Sakozy tới giá rau muống. Thỉnh thoảng em nghe điện thoại và reply rằng “ờ, chú đã hỏi anh T chưa, anh chưa về, đang ngồi nói chuyện với chị LA”. Hai chị em đi về, em bảo “em đưa về thì đừng có mà chạm vào em đấy nhá, sợ lãnh sẹo lắm, hé hé?” He he. Ôi, làm con gái thật tuyệt! Ngày hôm nay thật tuyệt! Bạn bè mình thật tuyệt!

Tối về, anh trai gọi điện hỏi “Thế nào em?” –“Em tốt ạ.” “uh, có thế chứ. Cứ thế nhá. Anh mừng, như cô thì chỉ có thích thằng nào, duyệt thằng nào thôi chứ thiếu gì thằng thích, hả? Yêu nhiều vào, yêu thêm vào, phải cho chúng nó cơ hội chứ. Phấn đấu để anh mở tiệc nhá. Cuối tuần này anh chị ở Hà Nội, đi xem phim cùng anh chị đi!” “Vâng, hì hì”. Hình ảnh người ấy lại hiện về, mình lại tưởng tượng người ta đang mỉm cười hạnh phúc sánh bước bên cô gái nào đó, có thể là bạn gái/người yêu/vợ của anh, nhưng lúc này, điều đó không còn làm mình đau lòng nữa. Mình nghĩ, mình có thể tiến tới gần chỗ anh và cô ấy để nói “xin chào, anh chị đẹp đôi quá” một cách thật lòng và lịch sự nhất. Mình biết mình có thể làm được điều đó kể cả khi đó mình vẫn một mình. Thế đó, những ngày sầu muộn rồi cũng đã qua. Mong rằng, bạn cũng sẽ đi qua những nỗi buồn để hồi sinh và… hì hì…cái gì tới sẽ tới. Và, khi nó tới, ta sẽ phải nuôi dưỡng chăm chút cho cái mầm tình yêu ấy lớn lên ngày ngày. Ta cần phải học cách chuẩn bị, đón nhận và nuôi dưỡng, chăm chút cho tình yêu trong khi chờ đợi nó tới mới được. Que sera? -sera.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét