Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011

Mưa, hoài niệm, đổi thay, Sad Angel & bình yên một thoáng

Hôm nay, bỗng dưng nổi hứng đi xuống tóc. Thực ra thì tóc cũng đang ngăn ngắn, nhưng mình muốn ngắn hơn. Cắt xong, bước ra khỏi tiệm thì trời mưa bụi lất phất. Mưa chỉ vương nhẹ chứ không làm ướt áo, mình nổi hứng đi bộ tới hàng bánh xèo, trong mưa. Tự nhiên lôi điện thoại ra nhắn tin cho đứa bạn, bảo nó là, mày ơi, tao đang đi bộ trong mưa đấy. Một lúc sau, đang ngồi nhai bánh xèo thì nó nhắn lại là, con điên, đồ hàng mã lại còn hâm đơ, về đi cho trẫm nhờ. Chán nó thật, ngồi mộc lúc lại nhớ thời sinh viên của mình với nó.

Hồi sinh viên thật sung sướng, ăn, ngủ nướng, nghe nhạc là chính học là phụ. Mình với nó ở trong cái nhà gần 40 mét vuông, sung sướng khôn tả. Hai con vịt zời suốt ngày pha cafe với ca cao thơm lừng cả nhà. Hít hà, bật máy tính, rung chân nghe nhạc. Cuộc sống tiên cảnh chắc chỉ sướng như rứa là cùng. Than ôi, thời sung sướng nay còn đâu. hic

Nó biết chơi đàn piano, nhưng nó lazy bỏ xừ, bài nào cũng chơi được một đoạn rồi tắc tị[quên mà!]. Tại học từ hồi bé, thầy dạy nhạc ở Phú Thọ khó kiếm lắm, thành ra, nó chỉ chơi đàn bằng...một bàn tay. Sau này, ở với mình, nó cũng đi học một lớp của một bác gì đó, là bà của nhạc sĩ Tuấn Hùng thì phải. Nhưng bản tính khó dời, ngủ nướng hết cả giờ học nhạc, vài lần như thế, bác dạy nhạc tống cổ. He he. đáng đời nó lắm lắm, he he

Mình thì chằng biết chơi nhạc cụ gì thành ra cũng có cái lợi. Lợi là cứ ngồi nghe nó chơi rồi...CHÊ! Nó gân cổ lên bao biện thì mình vùi giập luôn. Bảo nó là, nè kưng, tai trẫm có phải tai trâu đâu, em Lan Phương với Bảo Phương cũng công nhận rồi nhé, trẫm cũng quen nói thẳng, kưng phải biết tiếp nhận lời "phê bình" chớ. Mình nói tỉnh queo, mặt lạnh te, ko chút xúc cảm. Nó uất mà chả làm gì được vì dù sao nó cũng hiền, không ăn nói đáo để như mềnh. Và như thế, vô tình cái tính đanh đá của mình có đất dụng võ. Đôi khi nó ức, nhưng xong rồi lại thôi, đc vài bữa lại bẩu, ê này, mày nghe tao chơi bản blah blah này nhé. Mình lại nghe, lại chê, sướng! akka.

Có lẽ cũng nhờ nó bắt mình làm khán giả kiêm "nhà phê bình", sau đó lại cãi nhau mà vô tình mình được tôi luyện cái kỹ năng thuyết trình. Khi sắp ra khỏi trường, mình đã từng thao thao bất tuyệt trước cả trăm người. Nhìn lắm bạn bên dưới cứ nhìn minh, cười. tâm đắc mà sướng âm ỉ. Cô giáo cũng cho mình điểm cao nhất cái giảng đường đó luôn. Mà có lẽ từ đó cô quý mình lạ, cái gì cổ cũng "bạn LA phát biểu xem nào". Mình giật nảy mình, đứng dậy cười mà đâu óc trống rỗng, nói nhăng quậy vớ vẩn mà vẫn thấy cô khen. Viết tiểu luận thì cô lại lôi bài của mềnh ra trích dẫn. Mình đi học một lớp public speaking thì hỏi trainer một câu rất khệnh, đại loại là, em không phải một đứa rụt rè cần cổ vũ để bước ra đám đông, em muốn chinh phục đám đông lớn hơn, cỡ 1000 người hoặc hơn nữa, khóa học này có thể mang lại cho em điều đó không? ha ha ha, ôi trời, sao hồi đó mình lại tinh tướng không có điểm dừng như thía được nhỉ. Phục mình thật! ha ha ha

Ngày xưa, vào một ngày mùa đông lạnh buốt, trời mưa phùn lâm thâm, nó đã lay mình dậy lúc 5h sáng để...đi lên bờ hồ ngắm sương với mưa rơi. Mình lúc đó trợn mắt nhìn nó, thất kinh, phán một câu "Không! Điên ah?". Mặt nó tiu nghỉu, nghĩ thấy tội tội, đành dỗ nó là "uh, lãn mạn, nhưng để mai kưng nhé, hôm nay mệt lắm" :D. Sợ chết đi được, mấy ngày mình cứ lấm lét quan sát nó xem có phải do thi cử nên stress, nên bệnh không. May là vụ ngắm sương ở hồ cũng bị nó quên đi nhanh chóng. May quá, chỉ sợ nó rủ đi, ra chưa kịp ngắm sương thì lại gặp gái ăn sương với phường xin đểu thì...

Cái ngày xưa đó mới cách đây vài năm thôi chứ mấy. Con người thay đổi nhanh thật. Vừa ngày nào nó điên khùng như thế mà hôm nay  nó lại phán mình là điên mới sợ chớ. Mình thì thấy chẳng điên tí nào, đi trong mưa bụi, hướng tới quán bánh xèo, ngắm nhìn mọi thứ trên đường đi. Đầu mình tự nhiên nhớ tới giai điệu của bài Sad Angel, bước đi bước đi theo nhịp của bài hát.

Một mình, đi trong mưa nhỏ lất phất, lòng yên ổn. Vậy là đủ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét