@Nancy: Cấm động vào cafe nếu có tình cờ đọc note này. Nếu động vào thì ráng chịu, hok được đổ trách nhiệm cho người viết note này nghe hok :))
--------------------------------
Tôi dường như ngửi thấy mùi cafe ngay khi gõ những dòng chữ đầu tiên này. Oài, phải đi pha một tách rùi quay lại viết tiếp mới được. Nhắc đến cafe là lại nhớ nó lắm cơ, không uống không chịu được.
Tôi gắn bó với cafe từ khi nào thì ngay chính bản thân tôi cũng không biết nữa. Mối quan hệ (giữa tôi và cafe) ấy đủ lâu đến mức tôi không thể nhớ nổi điểm bắt đầu, tôi chỉ cơ ý thức về chiều dài của thời gian. Tình yêu của tôi với Nó như những giọt cafe đều đều, tý tách, sóng sánh và lắng đọng dần theo năm tháng.
Mẹ không thích tôi uống cafe. Lý do mẹ đưa ra là "con gái gì mà uống cafe như con trai, chẳng nữ tính tý nào!". Úi giời, con gái mẹ quá nữ tính đến mức có uống cafe thay nước lọc thì độ nữ tính cũng chẳng thể nào suy giảm, hehe. Thỉnh thoảng tôi uống cafe với bố, lần nào cũng là bố pha, con gái thưởng thức, phải công nhận là bố pha cafe rất chi là được. Bố coi tôi như bạn, bố hiểu tính tôi và không bao giờ gò ép tôi vào cái khuôn "NỮ TÍNH" Cuộc sống thật dễ chịu khi người ta không phải che dấu cái bản ngãi của mình. Vâng, tôi thế đó, thì sao nào?
Tôi yêu cafe, vì thế nên tôi cũng yêu tất cả những gì liên quan đến cafe. Tôi thích ngắm nhìn những chiếc tách cafe trong siêu thị, trong những tiệm cafe mà tôi từng uống. Loại tách mà tôi thích nhất khi uống cafe phải có màu trắng và làm bằng chất liệu sứ tốt. Tôi yêu ngôn ngữ lập trình Java vì biểu tượng của nó là ly cafe bốc khói. Tôi thích lượn lờ trên những con phố cổ thơm mùi cafe của Hà Nội. Túm lại là những gì dính dáng đến cafe đều khiến tôi say mê.
Tôi thích những sớm mai thức dậy sớm trong căn nhà của bố mẹ thân yêu, rón rén pha cho mình một tách cafe, mang lên ban công ngắm mặt hồ gần nhà, hớp từng ngụm nhỏ cafe và nhâm nhi với mấy cái bánh qui mặn. Chẳng biết tương lai rồi sẽ ra sao, tôi sẽ làm được gì cho bản thân tôi, cho những người tôi thương yêu quý trọng, tôi sẽ hạnh phúc hay không hạnh phúc. Thế nhưng khi uống cafe trên ban công, nhìn xuống mặt hồ, không âu lo, không bon chen, tôi thấy lòng mình thật bình yên, ấm áp và tôi biết đó là thứ cảm giác khiến tôi hạnh phúc. Chỉ thế thôi, thật giản dị.
"Bánh mỳ nóng, cafe và sữa lạnh" - đó là câu thơ của một nghệ sỹ lang thang trong một đoạn phim (không nhớ tên) mà tôi vô tình xem. Chả hiểu sao tự nhiên lại nhớ câu thơ ấy, nhớ dai dẳng. Tôi không thể nhớ tên phim, không nhớ diễn viên chính là ai và kết cục bộ phim đó như thế nào nhưng câu thơ kia đã được tôi hiện thực hóa. Sữa lạnh cũng thú vị chẳng kém sữa nóng. Thật đấy! Không tin ah? Thử đi! :D
Cách đây hơn một năm, tôi có cảm giác như mình nghiện cafe quá, không uống thì không thể làm việc hiệu quả được. Tôi sợ tôi yêu nó quá, nó đang và sẽ khống chế tôi, làm chủ lý chí của tôi. Thế là tôi quyết đinh đoạn tuyệt cafe. Tôi để một lọ cafe trên bàn, ngay trước mặt nhưng lòng tôi đã quyết không động đến cafe. Từng ngày trôi qua, 7 ngày trôi qua, tôi không uống cafe mà vẫn [gắng] làm việc được. Lúc đó tôi biết tôi vẫn làm chủ được tình hình, và rồi quyết định thưởng cho mình 2 ly cafe/ngày. Nếu muốn thì tôi sẽ bỏ được cơ mà, lo gì! Hì hì.
Tôi thích cafe một mình. Nhất là những khi cần một chút tĩnh lặng để ngẫm nghĩ về bản thân, về cái đã qua, cái đang làm và cái có thể sẽ tới. Một nơi chốn quen thuộc, một không gian tĩnh lặng là nơi tôi sẽ ẩn mình. Tôi sẽ làm một góc nhỏ trong không gian ấy ngập tràn mùi thơm của ly cafe nâu đậm đà. Mùi hương của cafe sẽ len lỏi vào mũi tôi, luồn vào từng dây thần kinh, đánh thức những tế bào lười trây ì trong cái đầu rối rem của tôi. Nó sẽ làm cho tất cả trở nên sáng suốt và minh mẫn lạ thường để rồi tôi sẽ biết mình sẽ phải làm gì.
Con đường mà tôi đã, đang và sẽ đi thật dài, nhiều ngả rẽ, chẳng giống con đường theo mẫu số chung của các cô gái và có thể điều này sẽ khiên tôi đơn độc. Làm được như ông bà, như bố mẹ thật khó. Có thể một ngày kia, trong cuộc độc hành, tôi phải quay đi để nuốt vào trong những giọt nước khi thấy một gia đình quây quần đầm ấm bên mâm cơm. Điều này tôi ý thức rõ hơn ai hết nhưng chẳng thể nào làm khác được. Tôi chẳng thể nào sống khác với chính mình. Thật khó có đủ niềm tin để trao cho ai đó quyền định đoạt hạnh phúc của mình. Cũng thật hoang mang khi xác định rằng mình phải có trách nhiệm với hạnh phúc của ai đó để rồi phải gắng vuông tròn cho cuộc sống yên ả. Tôi sợ đánh mất chính mình nếu bước vào nó. Quả thực là rất sợ. Có những điều mà tôi chỉ có thể cảm được, chạm vào được bằng cảm giác nhưng không thể diễn tả được thành lời với số đông những người bạn. Những lúc như thế này, làm ơn đừng nói gì cả hãy cho tôi một tách cafe pha phin với 2 thìa đường và làm ơn bỏ vào trong đó giúp tôi vài hạt muối của biển cả. Tôi tin rằng một ly cafe như thế đủ để chấn chỉnh lại tinh thần và thêm nội lực để bước tiếp.
Tôi thích cafe ... nhiều mình! Cảm giác thật ấm áp khi ngồi quây quần giữa các bạn bè với tách cafe trong tay. Lúc này, tôi uống cafe xay từ....ngô cháy cũng thấy vưỡn ngon. Cảm giác thật gần gũi khi đứng cùng đồng nghiệp với tách cafe trong tay, ngắm phố phường từ trên cao và buôn đủ thứ truyện.
Và, khi viết xong những dòng này, tôi thấy cuộc sống thật nhạt nếu thiếu vắng cafe. Thế nào? Cafe nhé!
----
Bài này đăng trên blog và facebook của mình lâu rồi, hôm nay có dính tới cafe nên lôi ra gọi là...bình cũ rượu mới :D Ấy vậy mà chủ đề này có vẻ cực HOT HOT HOT!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét