....Hôm nay anh gọi cho em, em đã suy nghĩ rất lâu trước khi bắt máy,
nhưng anh biết đấy, lí trí chưa bao giờ thắng nổi trái tim, em đã nghe,
để rồi vết thương ngày xưa lại nhói thêm 1 lần nữa..
Anh : Em thế nào rồi? Em tốt chứ?
Em : Em ổn. ừ, vẫn tốt
Anh : Bố mẹ khỏe không em? Lâu lắm rồi anh không hỏi thăm bố mẹ..
Em : Bố mẹ em vẫn khỏe, anh đừng gọi bố mẹ em là bố mẹ nữa. Mà bố mẹ em cũng chưa từng biết sự tồn tại của anh đâu.
Anh : *im lặng*…
Em : Vậy thôi không có gì em cúp máy nhé
Anh : Đừng em.. Anh....xin lỗi..
…
Anh à, làm ơn, đừng gọi cho em nữa. Anh có biết là quãng thời gian qua
em đã phải sống thế nào không? Anh có biết khó khăn lắm em mới có thể
đứng lên và làm lại từ đầu, vấp ngã rồi lại đứng lên làm lại không?
Tình đã hết như người đã
chết, em không quen anh của bây giờ, không phải là anh sẵn sàng từ bỏ
tình yêu 7 năm của chúng ta để chạy theo 1 cô gái anh chỉ mới quen trong
vài tiếng, không phải là anh bỏ gạt em sang một bên để tạm vui vẻ với
tình một đêm... Mùa đông bên này gió lạnh cắt da tê tái chẳng kém gì tuyết bên đó. Em bên này chẳng phải khó khăn để có thể vơ lấy một anh đỉnh của được. Nhưng, em chẳng làm dc như anh, vì em là người, là người thì phải khác súc vật. Súc vật sống theo bản năng, con người phải biết kiềm chế và kiềm chế dc bản năng.
Em chỉ yêu anh của ngày xưa thôi, là anh bất kể
nắng mưa, vẫn chạy sang đưa cho em những tờ note để em học tốt, là anh tối nào cũng gọi điện
nhắc em học bài đi, sắp thi rồi sao còn mải chơi thế, là anh với lời hẹn 7 năm ” Đợi anh học xong, đợi anh về, anh đi bây giờ để chuẩn bị cho ngày về... “
Với em, anh của ngày xưa chết rồi, chết từ ngày anh quay lưng và lấy đi
tất cả, hạnh phúc, niềm tin, tình yêu.. mọi thứ. Còn em, con bé yếu
đuối ngày xưa cũng không còn nữa, nó cũng đã chết từ lúc ấy. Nó bây giờ, đủ dũng cảm đứng trước mặt anh và nói ” Em ổn, em
đang sống rất hạnh phúc !”
Anh ạ, con gái có thể yếu đuối, có
thể vật vã, đau khổ, khóc lóc khi anh bỏ rơi họ, nhưng khi họ không còn
có thể rơi thêm bất cứ 1 giọt nước mắt nào vì anh nữa, thì cũng có nghĩa
là họ đã đá đít anh ra khỏi cuộc sống họ rồi.. Và anh biết đấy, không
phải lỗi lầm nào cũng có thể được tha thứ. Yêu là đừng để nói câu xin lỗi mà, anh nhỉ.
Anh : Em thế nào rồi? Em tốt chứ?
Em : Em ổn. ừ, vẫn tốt
Anh : Bố mẹ khỏe không em? Lâu lắm rồi anh không hỏi thăm bố mẹ..
Em : Bố mẹ em vẫn khỏe, anh đừng gọi bố mẹ em là bố mẹ nữa. Mà bố mẹ em cũng chưa từng biết sự tồn tại của anh đâu.
Anh : *im lặng*…
Em : Vậy thôi không có gì em cúp máy nhé
Anh : Đừng em.. Anh....xin lỗi..
…
Anh à, làm ơn, đừng gọi cho em nữa. Anh có biết là quãng thời gian qua em đã phải sống thế nào không? Anh có biết khó khăn lắm em mới có thể đứng lên và làm lại từ đầu, vấp ngã rồi lại đứng lên làm lại không?
Tình đã hết như người đã chết, em không quen anh của bây giờ, không phải là anh sẵn sàng từ bỏ tình yêu 7 năm của chúng ta để chạy theo 1 cô gái anh chỉ mới quen trong vài tiếng, không phải là anh bỏ gạt em sang một bên để tạm vui vẻ với tình một đêm... Mùa đông bên này gió lạnh cắt da tê tái chẳng kém gì tuyết bên đó. Em bên này chẳng phải khó khăn để có thể vơ lấy một anh đỉnh của được. Nhưng, em chẳng làm dc như anh, vì em là người, là người thì phải khác súc vật. Súc vật sống theo bản năng, con người phải biết kiềm chế và kiềm chế dc bản năng.
Em chỉ yêu anh của ngày xưa thôi, là anh bất kể nắng mưa, vẫn chạy sang đưa cho em những tờ note để em học tốt, là anh tối nào cũng gọi điện nhắc em học bài đi, sắp thi rồi sao còn mải chơi thế, là anh với lời hẹn 7 năm ” Đợi anh học xong, đợi anh về, anh đi bây giờ để chuẩn bị cho ngày về... “
Với em, anh của ngày xưa chết rồi, chết từ ngày anh quay lưng và lấy đi tất cả, hạnh phúc, niềm tin, tình yêu.. mọi thứ. Còn em, con bé yếu đuối ngày xưa cũng không còn nữa, nó cũng đã chết từ lúc ấy. Nó bây giờ, đủ dũng cảm đứng trước mặt anh và nói ” Em ổn, em đang sống rất hạnh phúc !”
Anh ạ, con gái có thể yếu đuối, có thể vật vã, đau khổ, khóc lóc khi anh bỏ rơi họ, nhưng khi họ không còn có thể rơi thêm bất cứ 1 giọt nước mắt nào vì anh nữa, thì cũng có nghĩa là họ đã đá đít anh ra khỏi cuộc sống họ rồi.. Và anh biết đấy, không phải lỗi lầm nào cũng có thể được tha thứ. Yêu là đừng để nói câu xin lỗi mà, anh nhỉ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét