Thứ Năm, 8 tháng 11, 2012

Khi em 29 ...

Khi em 29 , nhiều người nghĩ[nói] em là gái già và ế.

Ah thì vầng. Em cũng tự nhận là em ế xẩm ế xiểng chứ em có chối đâu.Và, điều em[phải/được] nhận là một rổ những lời khuyên mà câu mở đầu nào cũng nhẹ nhàng tình củm nhưng em thề là để mà dìm cái tôi của em xuống để “tiếp thu” những lời khuyên như vậy cũng chả dễ dàng gì, nhất là với một đứa nóng tính gia truyền như em đây. Mà cái tình em nó thẳng & thật, em cảm nắng là em nói em đang cảm nắng, em ghét cay ghét đắng là em ghét cay ghét đắng chứ em chả giấu diếm làm hàng làm họ gì cho mệt. Đầu em nó đơn giản, chứ tư duy lắt léo được thì em đã lấy chồng từ thủa mười ba và chồng em ắt phải đại gia xừ roài.

Vì thế, cho nên cái việc “Cứ dấu mãi! Dắt một thằng bỏ mẹ nào về xem nào” em vẫn chưa làm được vì khổ nỗi có khi em tự nhủ “Để quan sát và cảm nhận một thời gian nữa xem nó có ngoan ko rồi dắt về” thì em lại khám phá ra rằng cái “thằng bỏ mẹ” đó đúng là nên bỏ mẹ nó đi ạ. Em đã từng nhìn những vết thương tinh thần của những người vợ trẻ, em thấy mình như hiện nay là may chán vì ối người muốn được như em vì như em thì vẫn có quyền lựa chọn. Thế nên em thấy em thoải mái lắm lắm ạ. Cháu/em mong các cô/bác/anh/chị ghi nhận sự nỗ lực để khỏi nổi điên lên với mới khuyên răn của các hạ ạ.

Khi em 29, em nhận được vô số lời thăm hỏi khuyên răn của những người xung quanh, rằng thì mà là :em ơi ,thế đến bao giờ anh được ăn cỗ, em ơi mùa này mà làm đám cưới thì đẹp nhỉ. Đây quả là những lời hỏi thăm khéo léo hết mực. Ngán hơn, có cô sồn sồn-sa sả-cha chả bảo thẳng vào em: cháu ơi, già rồi đấy. Lấy chồng đi không lại già ,không đẻ được. Ối zời ạ, may mà em kiềm chế chứ nông cạn thì em quyết đẻ một tá cho cô trợn mắt lên mà nhìn.

Có “bác” lại chốt hạ một câu thế này em mới tá hoảng: lấy ai thì lấy đi em ,chọn trong số những thằng theo đuổi lấy một thằng. Cưới rồi yêu sau cũng được. Ô hay, Thế hóa ra em chả là cái quái gì nếu không phải là “vợ của anh X” nào đó ạ??? Thế bao cơm gạo tiền nong học hành của bố mẹ em đổ vào em là vứt đi ạ? Em thì chả lo ,bố mẹ em thì chả sốt ruột, em sống tưng tửng, ăn nói tanh tách, đời lúc nào cũng thăng mà sao bác bi kịch hóa cái sự chưa chồng chủa em thía ạ. Và, theo “bác”, em cần phải giác ngộ một điều là: Cuộc sống của em là chỉ ăn, ngủ, học lấy chồng là xong?! Một tấm chồng để em ko mang tiếng gái già, một tấm chồng để bố mẹ em không mang tiếng có con gái ế?????!!!!!!!

29 tuổi em thấy em vẫn còn trẻ và quá non nớt để bước vào cuộc sống gia đình. Em vẫn là một đứa ngờ nghệch về cuộc đời và ko tiếp thu đc những kiến thức để có thể "chài" một "thằng bỏ mẹ"  nào đó để rồi làm vợ nó mà ngồi hưởng. Bố mẹ em, ông bà em toàn là những người chăm lao động, em được dạy là đời này dù chồng có là tỷ phú thì cũng phải lăn đi mà kiếm tiền để đứng trên chân mình thì chồng nó mới nể. Vầng, chắc cũng lỗi thời rồi, nhưng điều đó có giá trị với riêng em. Thời nay nhiều zai gái yêu nhau kiểu gì em biết quá đi chớ, xin lỗi chớ, em ngu thật nhưng chả thằng bỏ mẹ nào lừa được em đâu nhá.

Bạn em bảo em có cái mặt trẻ và tính cách, tâm lý thì như một học sinh cấp 2 . Em vẫn tò mò hóng chuyện tình yêu và hài lòng về cuộc sống của em. Tuần gặp bạn bè ít thì 1 buổi, cà phê và buôn dưa lê, hóng chuyện đứa này yêu sao ,đứa kia lấy chồng thế nào. Em thấy rất thoải mái. Em qua vài cơn cảm nắng rồi say nắng và cuối cùng thì em thấy hạnh phúc với cuộc sống của em. 26, 27, 28 mùa lạc qua đi, em cũng đi qua nhiều biến cố, thăng trầm để trưởng thành hơn nhưng suy nghĩ vẫn vậy. Em thích đi sớm về khuya một mình hay lang thang cũng lũ bạn. Em vẫn tự nhiên là em như nó vốn thế. Em chưa học được cách biết chấp nhận để được yêu thương.

29 tuổi ,hẹn hò với bạn bè ăn ngày chủ nhật đã tính chuyện chủ nhật tuần sau ăn gì, cà phê ở đâu. 29 tuổi rung động để yêu thương và tình yêu vẫn là 1 sự xa xỉ … Tuy nhiên em biết rằng khi yêu em sẽ yêu thương và rung động bằng tất cả trái tim, sẽ biết chấp nhận những gì không hoàn hảo, sẽ lấy chồng không chỉ vì sợ mang tiếng gái già hay ế. Chồng cũng có nhiều gương mặt mang tên chồng và em không muốn bước chân vào nơi mới khi chưa hiểu nó đủ rõ để có niềm tin.

Em sẽ sống vì chính em ,sống chân thành và yêu chân thành. Em cũng mong muốn có người để chia sẻ yêu thương, mơ về những đứa trẻ và cảm nhận về một mái ấm gia đình nhưng không vì vậy mà em vội vã, em chầm chậm kiếm tìm. Em tin ở quanh em hay ở 1 nơi nào đó có người mà ở bên cạnh người đó em không cảm thấy hối hận về lựa chọn của mình. Dẫu có thiếu thốn hay vất vả, dẫu có giận dỗi hay cãi vã nhưng em vẫn hoàn toàn hài lòng và hạnh phúc với quyết định của mình.

Em sẽ từ từ để tự tin, để em không cảm thấy có lỗi với cuộc đời em ,cuộc đời người nào đó ,và những đứa trẻ gọi em bằng mẹ.

Em sẽ sống cho em và vì bản thân em .

Vầng, em đã, đang và sẽ như vậy. Vầng, em 29 tuổi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét