Thứ Ba, 27 tháng 11, 2012

Miss you in the rain :)

Hà Nội lại mưa rả rích
Việc vẫn nhiều, tiền vẫn đều đều,
Cảm xúc lâng lâng như đi giữa cả rừng hoa cỏ
Nỗi nhớ len lỏi vào những giờ nghỉ trưa đượm mùi trà lipton thơm phức.
Em mỉm cười và nghĩ chắc anh bên đó vẫn chưa ngủ dậy.
Đã gần hai tháng rồi em chẳng động đến một tách cafe nào
Đợi người về rồi chúng ta uống cùng
Nhớ quá!....


Chủ Nhật, 25 tháng 11, 2012

missssssss uuuuuuuu

Việc ngập đầu ngập cổ.
Chủ nhật cũng đành chui khỏi chăn,
nhét mình vào taxi và tới văn phòng.
11h tối mới ăn xong cơm tối.
Stress - em đã quen với nó.
May mà anh hiểu cho em.
May mà anh biết: "Em giỏi thì mới nhiều việc thế!"
Anh còn giỏi hơn em, nhiều việc hơn em
Ak ak, sau này ai chăm con đây, hức hức.
I miss you soooo muchhhhhhhhh! :)



Thứ Bảy, 24 tháng 11, 2012

Em sẽ đòi lại! Đòi lại hết! :))

Sau khi xích mích với nhau con gái quyết định sẽ không yêu con trai nữa.

Con gái nhìn bạn zai với ánh mắt hờn giận và đưa cho chàng một tờ giấy viêt rằng:

"Gấu bông X mua cho Y, đồng hồ X mua cho Y, áo X mua cho Y, giờ X muốn lấy lại hết!"
...
Zai xem qua, rồi lấy bút viết vào một tờ giấy khác, sau đó đưa cho con gái:

"Băng đô anh mua cho em, khung ảnh anh tặng em, hai trăm email anh viết cho em và vô số những lần đưa đón em, anh đều miễn phí cho em.

Những tình cảm quan tâm, chăm sóc cho em, những lời khuyên răn và những hành động lãng mạn vì tình yêu của chúng mình, anh đều miễn phí cho em.
 
Những cú điện thoại buôn dưa lê, những chiều mòn mỏi chờ em ở hàng lưu niệm, anh đều miễn phí cho em hết.

Yêu những thứ mà em yêu, học cách thích những thứ em thích, công sức tìm hiểu những gì em đam mê, thích luôn cả những tính cách "xấu xí" của em nữa.

Tất cả những cái đó em mang hết đi đi.

Anh miễn phí cho em đấy".
 
 

Con gái xem xong nước mắt tuôn trào, nhìn vào mắt con trai và nói:

"Tất cả những món đồ trên, em sẽ đòi lại, kể cả anh, em cũng sẽ đòi lại!!!".

Thứ Hai, 19 tháng 11, 2012

:)..And I m...ss you so :)

:) Cô giáo đã nhận được quà đúng dịp
Ngồi ngắm quà cả tối :))
Hít hà nó cả tối luôn
Nhìn nó, nhớ người tặng, vui cả ngày
Sao tặng khéo thía nhỉ.
Sao cái chai xinh thía nhỉ :))
Sao mùi của nó thơm thế nhỉ :))
Về nhanh điiiii, cô giáo sẽ thưởng U phiếu pé ngoannn


Thứ Tư, 14 tháng 11, 2012

THA THỨ?



....Hôm nay anh gọi cho em, em đã suy nghĩ rất lâu trước khi bắt máy, nhưng anh biết đấy, lí trí chưa bao giờ thắng nổi trái tim, em đã nghe, để rồi vết thương ngày xưa lại nhói thêm 1 lần nữa..



Anh : Em thế nào rồi? Em tốt chứ?

Em : Em ổn. ừ, vẫn tốt

Anh : Bố mẹ khỏe không em? Lâu lắm rồi anh không hỏi thăm bố mẹ..

Em : Bố mẹ em vẫn khỏe, anh đừng gọi bố mẹ em là bố mẹ nữa. Mà bố mẹ em cũng chưa từng biết sự tồn tại của anh đâu.

Anh : *im lặng*…

Em : Vậy thôi không có gì em cúp máy nhé

Anh : Đừng em.. Anh....xin lỗi..



Anh à, làm ơn, đừng gọi cho em nữa. Anh có biết là quãng thời gian qua em đã phải sống thế nào không? Anh có biết khó khăn lắm em mới có thể đứng lên và làm lại từ đầu, vấp ngã rồi lại đứng lên làm lại không?

Tình đã hết như người đã chết, em không quen anh của bây giờ, không phải là anh sẵn sàng từ bỏ tình yêu 7 năm của chúng ta để chạy theo 1 cô gái anh chỉ mới quen trong vài tiếng, không phải là anh bỏ gạt em sang một bên để tạm vui vẻ với tình một đêm...  Mùa đông bên này gió lạnh cắt da tê tái chẳng kém gì tuyết bên đó. Em bên này chẳng phải khó khăn để có thể vơ lấy một anh đỉnh của được. Nhưng, em chẳng làm dc như anh, vì em là người, là người thì phải khác súc vật. Súc vật sống theo bản năng, con người phải biết kiềm chế và kiềm chế dc bản năng.

Em chỉ yêu anh của ngày xưa thôi, là anh bất kể nắng mưa, vẫn chạy sang đưa cho em những tờ note để em học tốt, là anh tối nào cũng gọi điện nhắc em học bài đi, sắp thi rồi sao còn mải chơi thế, là anh với lời hẹn 7 năm ” Đợi anh học xong, đợi anh về, anh đi bây giờ để chuẩn bị cho ngày về... “

Với em, anh của ngày xưa chết rồi, chết từ ngày anh quay lưng và lấy đi tất cả, hạnh phúc, niềm tin, tình yêu.. mọi thứ. Còn em, con bé yếu đuối ngày xưa cũng không còn nữa, nó cũng đã chết từ lúc ấy. Nó bây giờ, đủ dũng cảm đứng trước mặt anh và nói ” Em ổn, em đang sống rất hạnh phúc !”

Anh ạ, con gái có thể yếu đuối, có thể vật vã, đau khổ, khóc lóc khi anh bỏ rơi họ, nhưng khi họ không còn có thể rơi thêm bất cứ 1 giọt nước mắt nào vì anh nữa, thì cũng có nghĩa là họ đã đá đít anh ra khỏi cuộc sống họ rồi.. Và anh biết đấy, không phải lỗi lầm nào cũng có thể được tha thứ. Yêu là đừng để nói câu xin lỗi mà, anh nhỉ.

Thứ Năm, 8 tháng 11, 2012

Khi em 29 ...

Khi em 29 , nhiều người nghĩ[nói] em là gái già và ế.

Ah thì vầng. Em cũng tự nhận là em ế xẩm ế xiểng chứ em có chối đâu.Và, điều em[phải/được] nhận là một rổ những lời khuyên mà câu mở đầu nào cũng nhẹ nhàng tình củm nhưng em thề là để mà dìm cái tôi của em xuống để “tiếp thu” những lời khuyên như vậy cũng chả dễ dàng gì, nhất là với một đứa nóng tính gia truyền như em đây. Mà cái tình em nó thẳng & thật, em cảm nắng là em nói em đang cảm nắng, em ghét cay ghét đắng là em ghét cay ghét đắng chứ em chả giấu diếm làm hàng làm họ gì cho mệt. Đầu em nó đơn giản, chứ tư duy lắt léo được thì em đã lấy chồng từ thủa mười ba và chồng em ắt phải đại gia xừ roài.

Vì thế, cho nên cái việc “Cứ dấu mãi! Dắt một thằng bỏ mẹ nào về xem nào” em vẫn chưa làm được vì khổ nỗi có khi em tự nhủ “Để quan sát và cảm nhận một thời gian nữa xem nó có ngoan ko rồi dắt về” thì em lại khám phá ra rằng cái “thằng bỏ mẹ” đó đúng là nên bỏ mẹ nó đi ạ. Em đã từng nhìn những vết thương tinh thần của những người vợ trẻ, em thấy mình như hiện nay là may chán vì ối người muốn được như em vì như em thì vẫn có quyền lựa chọn. Thế nên em thấy em thoải mái lắm lắm ạ. Cháu/em mong các cô/bác/anh/chị ghi nhận sự nỗ lực để khỏi nổi điên lên với mới khuyên răn của các hạ ạ.

Khi em 29, em nhận được vô số lời thăm hỏi khuyên răn của những người xung quanh, rằng thì mà là :em ơi ,thế đến bao giờ anh được ăn cỗ, em ơi mùa này mà làm đám cưới thì đẹp nhỉ. Đây quả là những lời hỏi thăm khéo léo hết mực. Ngán hơn, có cô sồn sồn-sa sả-cha chả bảo thẳng vào em: cháu ơi, già rồi đấy. Lấy chồng đi không lại già ,không đẻ được. Ối zời ạ, may mà em kiềm chế chứ nông cạn thì em quyết đẻ một tá cho cô trợn mắt lên mà nhìn.

Có “bác” lại chốt hạ một câu thế này em mới tá hoảng: lấy ai thì lấy đi em ,chọn trong số những thằng theo đuổi lấy một thằng. Cưới rồi yêu sau cũng được. Ô hay, Thế hóa ra em chả là cái quái gì nếu không phải là “vợ của anh X” nào đó ạ??? Thế bao cơm gạo tiền nong học hành của bố mẹ em đổ vào em là vứt đi ạ? Em thì chả lo ,bố mẹ em thì chả sốt ruột, em sống tưng tửng, ăn nói tanh tách, đời lúc nào cũng thăng mà sao bác bi kịch hóa cái sự chưa chồng chủa em thía ạ. Và, theo “bác”, em cần phải giác ngộ một điều là: Cuộc sống của em là chỉ ăn, ngủ, học lấy chồng là xong?! Một tấm chồng để em ko mang tiếng gái già, một tấm chồng để bố mẹ em không mang tiếng có con gái ế?????!!!!!!!

29 tuổi em thấy em vẫn còn trẻ và quá non nớt để bước vào cuộc sống gia đình. Em vẫn là một đứa ngờ nghệch về cuộc đời và ko tiếp thu đc những kiến thức để có thể "chài" một "thằng bỏ mẹ"  nào đó để rồi làm vợ nó mà ngồi hưởng. Bố mẹ em, ông bà em toàn là những người chăm lao động, em được dạy là đời này dù chồng có là tỷ phú thì cũng phải lăn đi mà kiếm tiền để đứng trên chân mình thì chồng nó mới nể. Vầng, chắc cũng lỗi thời rồi, nhưng điều đó có giá trị với riêng em. Thời nay nhiều zai gái yêu nhau kiểu gì em biết quá đi chớ, xin lỗi chớ, em ngu thật nhưng chả thằng bỏ mẹ nào lừa được em đâu nhá.

Bạn em bảo em có cái mặt trẻ và tính cách, tâm lý thì như một học sinh cấp 2 . Em vẫn tò mò hóng chuyện tình yêu và hài lòng về cuộc sống của em. Tuần gặp bạn bè ít thì 1 buổi, cà phê và buôn dưa lê, hóng chuyện đứa này yêu sao ,đứa kia lấy chồng thế nào. Em thấy rất thoải mái. Em qua vài cơn cảm nắng rồi say nắng và cuối cùng thì em thấy hạnh phúc với cuộc sống của em. 26, 27, 28 mùa lạc qua đi, em cũng đi qua nhiều biến cố, thăng trầm để trưởng thành hơn nhưng suy nghĩ vẫn vậy. Em thích đi sớm về khuya một mình hay lang thang cũng lũ bạn. Em vẫn tự nhiên là em như nó vốn thế. Em chưa học được cách biết chấp nhận để được yêu thương.

29 tuổi ,hẹn hò với bạn bè ăn ngày chủ nhật đã tính chuyện chủ nhật tuần sau ăn gì, cà phê ở đâu. 29 tuổi rung động để yêu thương và tình yêu vẫn là 1 sự xa xỉ … Tuy nhiên em biết rằng khi yêu em sẽ yêu thương và rung động bằng tất cả trái tim, sẽ biết chấp nhận những gì không hoàn hảo, sẽ lấy chồng không chỉ vì sợ mang tiếng gái già hay ế. Chồng cũng có nhiều gương mặt mang tên chồng và em không muốn bước chân vào nơi mới khi chưa hiểu nó đủ rõ để có niềm tin.

Em sẽ sống vì chính em ,sống chân thành và yêu chân thành. Em cũng mong muốn có người để chia sẻ yêu thương, mơ về những đứa trẻ và cảm nhận về một mái ấm gia đình nhưng không vì vậy mà em vội vã, em chầm chậm kiếm tìm. Em tin ở quanh em hay ở 1 nơi nào đó có người mà ở bên cạnh người đó em không cảm thấy hối hận về lựa chọn của mình. Dẫu có thiếu thốn hay vất vả, dẫu có giận dỗi hay cãi vã nhưng em vẫn hoàn toàn hài lòng và hạnh phúc với quyết định của mình.

Em sẽ từ từ để tự tin, để em không cảm thấy có lỗi với cuộc đời em ,cuộc đời người nào đó ,và những đứa trẻ gọi em bằng mẹ.

Em sẽ sống cho em và vì bản thân em .

Vầng, em đã, đang và sẽ như vậy. Vầng, em 29 tuổi

Thứ Tư, 7 tháng 11, 2012

I want to run to you

Lên chức, lên lương nhưng mà busy khủng khiếp.
Nỗi nhớ Xí-zai vẫn len lỏi vào những lúc rảnh não :)
Hì, e phải làm việc chớ, nhớ cả ngày thì lâu ngày thành...dốt
Rồi Xí-zai sẽ xí hổ vì có cô bồ...dốt ;((

Bit Xí zai cũng muốn về sửa giầy cho e nhắm nên đêm hôm mới dở hơi trèo cao làm việc rùi ngã.
Thương nhắm, nhớ hơn chút, sẽ đi đón, sẽ oánh cho trận vì tội nói dối e :)

E muốn viết những dòng này vào gió
Để nhờ gió gửi sang bên đó :)


 




Thứ Năm, 1 tháng 11, 2012

Thăng chức!

1 tháng 4 ngày nữa là...đầy năm tại công ty mới.
5/11 Chính thức lên Project Manager, hôm đó phải mời anh em bạn bè leo lên tầng 23 Ruby Plaza ăn buffet và ngắm cảnh HN trên cao mới được, Lại tiêu tiền, nhưng sao mà vui thế, hề hề,
Một số người khen mình giỏi, nói thực là mình cũng sướng,
Một số người nghĩ ngay tới mức tiền lương hàng tháng của mình là bao nhiêu, mình bít chớ.
Mình gặp gỡ và quen biết nhiều người hơn, nhất là 3 tháng gần đây, chà chà, cuộc sống thật thú vị.
Tử vi nói năm 34 tuổi là mình cơ bản có tất cả, chắc đúng, vì cái số mình nó tong tẩy mãi roài,
Mua cho các cháu, mỗi đứa một món quà trị giá 500k.
Cô chưa đưa nhưng chắc các cháu sướng lắm lắm.
Mẹ bảo, vừa thôi con ạ, thế là dc rồi, thế là hào phóng lắm lắm rồi, dc đồng nào thì cho đi hết ah?
Mình bảo mẹ là con ko cần j cho riêng con, cho đi khiến con vui.
Bạn bảo: em lớn mà tâm lý như học sinh cấp 2 ấy, may là ko dại zai chứ ko thì...Hừm hừm.
Hớ hớ, còn lâu nhá, em đần có kiểm soát nhá, còn lâu đây mới ngu nhá. He he.