Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2012

My lips are still red :)

Anh hỏi, em còn nhớ anh không? Em trả lời, em đã quên anh, tình yêu trong em đã chết, mọi nỗi đau đã qua đi, giận hờn không còn nữa. Chỉ còn lại khoảng trống thôi anh à. Và anh bảo, nếu vậy thì anh sẽ buồn lắm. Em không biết và không muốn nói thêm điều gì, lặng lẽ nhấn nút kết thúc cuộc gọi. Anh là tình yêu đầu tiên với bao dư vị của niềm vui, hạnh phúc và cả những dằn vặt khổ sở. Quay lại nơi xưa là một điều không thể. Em chẳng chờ một mối tình lắp ghép.

Ngày đó, em đã nhốt mình lại vì sợ những người thương yêu em phải đau lòng nếu thấy em khổ sở vì anh đến mức nào. Em muốn gào thét lên với anh rằng: sao anh nỡ lòng làm vậy, sao anh có thể đánh đổi tất cả tình cảm của chúng ta với một thứ tình cảm bản năng đến vậy. Tại sao em lại gặp kiểu người như anh, tại sao, tại sao và tại sao.Vật lộn, quá đau thì cũng phải buông, em cần phải sống tiếp cuộc đời đầy tốt đẹp đang đợi em phía trước. Anh, dù tài giỏi thế nào, em đã ngưỡng mộ anh đến mức nào thì bây giờ anh cũng chỉ đáng bị vứt vào sọt rác cuộc đời em. Em sẵn sàng yêu một kẻ chẳng tài cán gì nhưng anh ta không bao giờ làm em khổ sở như anh đã làm.





Kỷ niệm thì xót xa, còn vết thương thì đau nhói. Khi yêu anh, em chẳng cần phải học cách nhớ, nhưng hiện tại em cần phải học cách quên. Quên đi khi tất cả bỗng tan ra, vỡ òa trong phút chốc rồi đột nhiên trở thành xa lạ. Quên anh, quên đi vết thương lòng của chính em. Đôi khi ngoảnh mặt lại, em thấy mình xa rời quá khứ nhưng vẫn chưa thể cùng ai đi tiếp, tại em thấy mình thiếu hẳn một niềm tin để đặt số phận mình ở nơi khác. Em đã chọn im lặng rồi, nên anh cũng hãy im lặng đi, chỉ vậy thôi là đủ. Vì sự lặng im của một cô gái chính là tiếng thét lớn nhất ở nơi tận cùng của nỗi đau.

Đúng, em đã từng yêu anh, yêu anh hơn cả bản thân mình. Quên đi những tính toán mà lẽ đời người ta tính toán cả. Yêu anh nhiều đến mức quên đi cả dự trù tương lai cho bản thân mình. Nhưng, đó là thứ đã qua, mong anh đừng khuấy lại. Ngày anh bảo em quên chính là ngày mà hai đứa chẳng ngừng thôi nhớ. Nhưng cái gì đã vỡ là đã vỡ. Có hàn gắn lại cũng chỉ thấy toàn rạn nứt. Cái gì đã ra đi là đã đi, có kéo nó quay về thì nó cũng chẳng còn là của ta nữa. Cái gì cần quên thì cũng phải quên. Nhớ nhung mãi cũng chỉ là hoài niệm. Em tin, rồi sẽ có lúc anh nhận ra rằng, quên cũng là một  lẽ sống  và rời xa cũng là một cách để yêu thương. Tất cả sẽ qua đi, tất cả sẽ lại bắt đầu.

Có lẽ những trải lòng này chẳng đủ để lấp đầy những khoảng trống nơi em. Em đã mãi đi trên nỗi buồn đó, đi đến kiệt cùng, bải hoải. Giờ em dừng lại, đón lấy những vẩn vơ trong đời. Tình vẫn còn xanh như nụ cười em non cỏ. Và rồi em lại bước đi, đi tìm hạnh phúc cho chính mình, thứ mà em muốn và đáng được nhận. Em vững vàng đi ngược chiều gió giữa cái xã hội mà đạo đức xô bồ này để tìm một người tử tế đáng để em yêu.Và chắc chắn, em sẽ yêu anh ấy hơn anh, rất nhiều.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét