Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2012

Set fire to the rain

Đã hơn hai năm rồi anh nhỉ, kể từ ngày mình chẳng còn là gì trong nhau? Anh vẫn sống tốt và hạnh phúc đúng không anh? Em đã bước qua những ngày nắng, những ngày mưa để có thể chấp nhận sự thật anh và em sẽ không thể nào có một happy ending. Em phải sống một cuộc sống không có anh trong suy nghĩ.



Quen một người, rồi phải quên một người. Yêu một người, rồi từ bỏ một người. Trân trọng một người, rồi tổn thương vì một người. Tình yêu trong cuộc sống này quá rộng lớn và bao la, nhưng không có nghĩa ai đó phải là tất cả, là duy nhất của mình mãi mãi. Chúng ta ngay từ lúc sinh ra đã bị khuyết một nửa phần hồn còn lại, tháng ngày trôi qua cũng là lúc ta tiếp tục con đường lắp ghép nó cho vẹn toàn. Sẽ có những mảnh ghép sai trong vô vàn những mảnh ghép ta bắt gặp, cho đến một ngày ta tìm được mảnh ghép hoàn hảo cho một nửa cuộc đời mình. Vậy anh là mảnh ghép em tìm sai? Hay mãi mãi chẳng bao giờ là đúng?! Em cũng không biết nữa. Có thể chúng ta chỉ vô tình bước qua cuộc đời nhau, vô tình cắt nhau tại một điểm rồi mãi mãi tách ra nhau như hai đường thẳng cắt nhau.

Em vẫn mãi hoang hoải với những kí ức không tên, những hoài niệm thực sự quá khó để lãng quên mỗi khi thu về. Em chông chênh với những tháng ngày gió nắng hư hao. Gặp anh, yêu anh, rồi vùng vẫy trong nỗi đau vì anh, có phải đó là định mệnh?? Anh hãy an lòng bước tiếp trên con đường đã mang anh đi…Em đã đủ vững tin để bước trên con đường mà em đã chọn vì cuộc sống vốn không như ta nghĩ. Nó chông chênh, bấp bênh nhưng cũng có đôi lúc trầm lặng...Những kí ức về anh, em đã chôn sâu vào quá khứ về nơi gọi là kỉ niệm..Và em đã tập sống 1 cuộc sống không anh, không nghĩ về anh.

Mỗi lúc buồn, em thường đi dạo phố và dừng chân vào quán cafe để nhâm nhi ly cafe vừa đắng vừa ngọt để những nổi nhớ theo ly cafe vơi dần..và em đã làm được..Và giờ em đã đủ can đảm để rời xa những kí ức về anh, đủ can đảm để viết cho anh những dòng này như một lời tạm biệt với một miền ký ức sẽ phải mãi ngủ yên. Em sẽ không trông chờ một ngày anh sẽ quay về hay trông chờ vào lời hứa đã đi vào dĩ vãng của anh nữa. Em ngốc như vậy là đủ rồi. Hình ảnh của anh sẽ không cản trở em bơi về nơi mới. Vầng, em cần đứng dậy và cố gắng nhiều hơn nữa. Anh cũng thế nhé..Hãy sống thật tốt. Hãy xem em như một người đã từng đi qua cuộc đời anh.Chúc anh hạnh phúc. Bây giờ em chẳng thích ăn Mejii's Chocolate nữa. Em chẳng thổn thức lẩn trốn rồi nhìn theo một dáng người cao gầy trên chiếc xe cuốc nữa đâu anh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét