Thứ Bảy, 27 tháng 10, 2012

My lips are still red :)

Anh hỏi, em còn nhớ anh không? Em trả lời, em đã quên anh, tình yêu trong em đã chết, mọi nỗi đau đã qua đi, giận hờn không còn nữa. Chỉ còn lại khoảng trống thôi anh à. Và anh bảo, nếu vậy thì anh sẽ buồn lắm. Em không biết và không muốn nói thêm điều gì, lặng lẽ nhấn nút kết thúc cuộc gọi. Anh là tình yêu đầu tiên với bao dư vị của niềm vui, hạnh phúc và cả những dằn vặt khổ sở. Quay lại nơi xưa là một điều không thể. Em chẳng chờ một mối tình lắp ghép.

Ngày đó, em đã nhốt mình lại vì sợ những người thương yêu em phải đau lòng nếu thấy em khổ sở vì anh đến mức nào. Em muốn gào thét lên với anh rằng: sao anh nỡ lòng làm vậy, sao anh có thể đánh đổi tất cả tình cảm của chúng ta với một thứ tình cảm bản năng đến vậy. Tại sao em lại gặp kiểu người như anh, tại sao, tại sao và tại sao.Vật lộn, quá đau thì cũng phải buông, em cần phải sống tiếp cuộc đời đầy tốt đẹp đang đợi em phía trước. Anh, dù tài giỏi thế nào, em đã ngưỡng mộ anh đến mức nào thì bây giờ anh cũng chỉ đáng bị vứt vào sọt rác cuộc đời em. Em sẵn sàng yêu một kẻ chẳng tài cán gì nhưng anh ta không bao giờ làm em khổ sở như anh đã làm.





Kỷ niệm thì xót xa, còn vết thương thì đau nhói. Khi yêu anh, em chẳng cần phải học cách nhớ, nhưng hiện tại em cần phải học cách quên. Quên đi khi tất cả bỗng tan ra, vỡ òa trong phút chốc rồi đột nhiên trở thành xa lạ. Quên anh, quên đi vết thương lòng của chính em. Đôi khi ngoảnh mặt lại, em thấy mình xa rời quá khứ nhưng vẫn chưa thể cùng ai đi tiếp, tại em thấy mình thiếu hẳn một niềm tin để đặt số phận mình ở nơi khác. Em đã chọn im lặng rồi, nên anh cũng hãy im lặng đi, chỉ vậy thôi là đủ. Vì sự lặng im của một cô gái chính là tiếng thét lớn nhất ở nơi tận cùng của nỗi đau.

Đúng, em đã từng yêu anh, yêu anh hơn cả bản thân mình. Quên đi những tính toán mà lẽ đời người ta tính toán cả. Yêu anh nhiều đến mức quên đi cả dự trù tương lai cho bản thân mình. Nhưng, đó là thứ đã qua, mong anh đừng khuấy lại. Ngày anh bảo em quên chính là ngày mà hai đứa chẳng ngừng thôi nhớ. Nhưng cái gì đã vỡ là đã vỡ. Có hàn gắn lại cũng chỉ thấy toàn rạn nứt. Cái gì đã ra đi là đã đi, có kéo nó quay về thì nó cũng chẳng còn là của ta nữa. Cái gì cần quên thì cũng phải quên. Nhớ nhung mãi cũng chỉ là hoài niệm. Em tin, rồi sẽ có lúc anh nhận ra rằng, quên cũng là một  lẽ sống  và rời xa cũng là một cách để yêu thương. Tất cả sẽ qua đi, tất cả sẽ lại bắt đầu.

Có lẽ những trải lòng này chẳng đủ để lấp đầy những khoảng trống nơi em. Em đã mãi đi trên nỗi buồn đó, đi đến kiệt cùng, bải hoải. Giờ em dừng lại, đón lấy những vẩn vơ trong đời. Tình vẫn còn xanh như nụ cười em non cỏ. Và rồi em lại bước đi, đi tìm hạnh phúc cho chính mình, thứ mà em muốn và đáng được nhận. Em vững vàng đi ngược chiều gió giữa cái xã hội mà đạo đức xô bồ này để tìm một người tử tế đáng để em yêu.Và chắc chắn, em sẽ yêu anh ấy hơn anh, rất nhiều.

Set fire to the rain

Đã hơn hai năm rồi anh nhỉ, kể từ ngày mình chẳng còn là gì trong nhau? Anh vẫn sống tốt và hạnh phúc đúng không anh? Em đã bước qua những ngày nắng, những ngày mưa để có thể chấp nhận sự thật anh và em sẽ không thể nào có một happy ending. Em phải sống một cuộc sống không có anh trong suy nghĩ.



Quen một người, rồi phải quên một người. Yêu một người, rồi từ bỏ một người. Trân trọng một người, rồi tổn thương vì một người. Tình yêu trong cuộc sống này quá rộng lớn và bao la, nhưng không có nghĩa ai đó phải là tất cả, là duy nhất của mình mãi mãi. Chúng ta ngay từ lúc sinh ra đã bị khuyết một nửa phần hồn còn lại, tháng ngày trôi qua cũng là lúc ta tiếp tục con đường lắp ghép nó cho vẹn toàn. Sẽ có những mảnh ghép sai trong vô vàn những mảnh ghép ta bắt gặp, cho đến một ngày ta tìm được mảnh ghép hoàn hảo cho một nửa cuộc đời mình. Vậy anh là mảnh ghép em tìm sai? Hay mãi mãi chẳng bao giờ là đúng?! Em cũng không biết nữa. Có thể chúng ta chỉ vô tình bước qua cuộc đời nhau, vô tình cắt nhau tại một điểm rồi mãi mãi tách ra nhau như hai đường thẳng cắt nhau.

Em vẫn mãi hoang hoải với những kí ức không tên, những hoài niệm thực sự quá khó để lãng quên mỗi khi thu về. Em chông chênh với những tháng ngày gió nắng hư hao. Gặp anh, yêu anh, rồi vùng vẫy trong nỗi đau vì anh, có phải đó là định mệnh?? Anh hãy an lòng bước tiếp trên con đường đã mang anh đi…Em đã đủ vững tin để bước trên con đường mà em đã chọn vì cuộc sống vốn không như ta nghĩ. Nó chông chênh, bấp bênh nhưng cũng có đôi lúc trầm lặng...Những kí ức về anh, em đã chôn sâu vào quá khứ về nơi gọi là kỉ niệm..Và em đã tập sống 1 cuộc sống không anh, không nghĩ về anh.

Mỗi lúc buồn, em thường đi dạo phố và dừng chân vào quán cafe để nhâm nhi ly cafe vừa đắng vừa ngọt để những nổi nhớ theo ly cafe vơi dần..và em đã làm được..Và giờ em đã đủ can đảm để rời xa những kí ức về anh, đủ can đảm để viết cho anh những dòng này như một lời tạm biệt với một miền ký ức sẽ phải mãi ngủ yên. Em sẽ không trông chờ một ngày anh sẽ quay về hay trông chờ vào lời hứa đã đi vào dĩ vãng của anh nữa. Em ngốc như vậy là đủ rồi. Hình ảnh của anh sẽ không cản trở em bơi về nơi mới. Vầng, em cần đứng dậy và cố gắng nhiều hơn nữa. Anh cũng thế nhé..Hãy sống thật tốt. Hãy xem em như một người đã từng đi qua cuộc đời anh.Chúc anh hạnh phúc. Bây giờ em chẳng thích ăn Mejii's Chocolate nữa. Em chẳng thổn thức lẩn trốn rồi nhìn theo một dáng người cao gầy trên chiếc xe cuốc nữa đâu anh.

Thứ Năm, 25 tháng 10, 2012

Yes, It's me

Đứng trước một tình cảm quá lớn, đôi khi người ta lại cảm thấy sợ... 

sợ không giữ được, thế là rời xa. Người mang tình cảm quá lớn trong lòng đôi khi cũng sợ... 

sợ bản thân sẽ bị tổn thương sâu sắc, thế là cố giữ để nó cứ ở dạng lửng lơ... :) ♥
 
- E là 1 đứa con gái vô cùng khó hiểu

- E bướng bỉnh và cố chấp

- E có thể ngọt ngào với A trong phút trước, phút sau đã lạnh lùng quay đi


- Em bí ẩn hơn vẻ bên ngoài hay cười hay nói

- Con người E là vậy

- Khó đoán và vô cùng phức tạp

- A làm sao mà có đủ kiên nhẫn với 1 đứa như E.
 

Love Letter :))


Ngày chớm đông, dậy sớm, ngắm cây xanh, làm cho không gian thơm lừng mùi cà phê và tràn ngập âm nhạc để rồi lại...lim dim, lim dim
Ngày xưa, có hai kẻ ngốc cứ nghe đi nghe lại bản này roài nhìn nhau cười hí hí, vui thiệt! :)

Như trôi về phía cũ

2005, em mải miết ngồi cắt file để gửi vô vàn thương nhớ sang bên đó.
Còn anh, mải miết chụp để gửi cả bầu trời tuyết bao la về nơi này.



Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2012

Để nhớ một thời ta đã yêu


(Gặp nhau để yêu nhau, đó là duyên may. Quyết định nắm tay ai để bước tiếp, đó là sự lựa chọn. Lựa chọn rồi, hãy đi tiếp, đừng nhìn lại để làm khổ mình, khổ lây người khác. Lựa chọn và có trách nhiệm với lựa chọn.)

Hạnh phúc trong tầm với đã không còn tới.
Khi vắng V trong đời.
Tìm đến chân trời mới vẫn thương một thời.
Giờ đã xa ngàn khơi.

Ngày đó ta lầm lỡ bỏ mặc nhau hững hờ.
Để tiếng yêu rạn vỡ rồi thời gian xóa mờ.
Mãi vô tình đến bây giờ.
Nhận ra hai đứa không còn nhau.

Cuộc sống luôn vội vã với bao nghiệt ngã.
Xô cuốn ta miệt mài.
Một bước chân trượt ngã đã trôi thật dài.
Lạc mất nhau ngày mai.

Còn mãi khung trời đó mình gặp nhau lúc đầu.
Ngày tháng hoa mộng đó cùng niềm vui nỗi sầu.
Sẽ ghi lại biết bao điều.
Để nhớ một thời ta đã yêu.

Thì thôi ta đã lỡ lìa xa bến bờ.
Đời lênh đênh sóng vỗ buồn trôi lững lờ.
Cuộn mình trong nỗi nhớ cho đến bao giờ.
Mình mới quên ngày xưa.
Thì thôi ta đã hết chờ nhau sẽ về.
Mùa xuân nay đã chết vàng phai não nề.
Để lại bao hối tiêc ghi khắc tên người.
Gọi mãi trong đêm buồn.

8 years





Thứ Năm, 11 tháng 10, 2012

Và V hãy bình yên, ở một khung trời khác

Trông mong từng đợt gió mùa về, để rồi ta lại cô đơn một mình lang thang trên những con phố cũ, để cảm thấy nhung nhớ vẫn vơi đầy, con đường ta đi hun hút dài đến tận cùng nỗi nhớ về U. Ta biết không thể về lại một mùa sắp qua đi. Những năm tháng đi qua, chẳng thể nào trở lại.

Và ta nơi đây như những kẻ vẫn đang sống trọn từng ngày lãng du mộng mị, thể xác hiện tại nhưng tâm hồn trĩu nặng những ngày đã qua. Ta đã lê bước qua bao nhiêu con phố, trĩu nặng song hành với bao nhiêu quãng đường, vậy mà lòng này lại chẳng thể hiểu nổi nơi con tim mình đang nghĩ gì…

Ta vẫn ngồi nơi đó, ly café cứ nguội đắng đi. Cổ họng cũng cứ nghẹn đắng đi. Đã bao lâu rồi mà ta vẫn thót tim rồi nhìn theo một bóng dáng quen thuộc. Tất cả chỉ là ảo mộng. Những chiếc lá vùi mình trong sự lạnh lẽo ngập đầy, còn ta vùi mình trong những suy nghĩ miên man. Chỉ thấy lòng se sắt.

Ta của ngày xưa biết nhớ mong, hờn giận, biết cảm nhận được nỗi đau và khóc vì những niềm đau. Ta không chai lì, vô cảm và lạnh lùng như Ta của bây giờ. Gió theo mùa đi đâu mất, ta lạc lối kiếm tìm nhưng thời gian đã kịp xóa đi bước chân cuối cùng của gió. Và Ta, trong nỗi cô đơn quay quắt của lòng mình, chỉ muốn hòa vào cơn gió kia, để mong gió hãy mang ta đi đi. Phải chăng ta cần một liều thuốc để xóa hết ký ức. Để xoa dịu những vết xước nơi con tim. Ta đau và nhặt nhạnh những mảnh vỡ, càng nhặt, tay ta càng rớm máu, tâm ta cũng bị cào xước. Phải chăng cái mà ta tìm kiếm, cái mà ta cần nó chẳng bao giờ tồn tại. Tình yêu ư, phải chăng đó chỉ là sự tưởng tượng của những con người lãng mạn.

Đôi lúc vô tình Ta thấy mình lọt thỏm trong một thế giới riêng biệt, ta nhớ phố xưa, ta vẫn nghe những giai điệu cũ, ta như lạc lỗi giữa mây mù chẳng thấy được lối đi… Phố từng đếm yêu thương trong những trang nhật kí của từng đêm thức trắng. Không gian mênh mang biết bao kỉ niệm thời ta và U ở hai đầu nỗi nhớ. Tình ta cứ ngỡ rằng bất diệt, nhưng rồi một ngày cũng chết mòn trong tim.

Từ đó, ta khoác cho mình cái vẻ ngoài bình thản dù những con sóng lòng chẳng bao giờ lặng. Ta muốn được quên đi tất cả, muốn được vui vầy trong hạnh phúc thực tại nhưng nỗi nhớ kia thì cứ dai dẳng bám riết lấy. Ta ngốc quá, tự cầm tù trái tim mình nơi hoang vắng, rồi trong mê man của một cơn mộng mị, ta tỉnh dậy thảng thốt gọi thầm U cho đến khi ta không thể gọi. Còn U, xin U đừng quay lại nhìn ta nữa, sự quan tâm của U chỉ khiến ta đau lòng muốn khóc.

Ta chẳng thể làm được gì tốt hơn, cả Ta và U đã tuột mất nhau và trôi về những khung trời khác. Tất cả là số mệnh. Trước đây ta ghét niềm tin vào số mệnh. Ta mạnh mẽ để đấu tranh và ta nghiêm khắc với chính bản thân mình nhưng sao bây giờ ta thấy mệt đến thế. Tại ba mẹ sinh ra ta và nuôi dưỡng ta đúng như cái form chuẩn mực mất rồi. Ta muốn "hư" cũng không được. Tất cả rồi sẽ qua - ta đã bao lần nhắc nhở ta như vậy, những cơn gió sẽ hong khô những giọt nước mắt này, để ngày mai tỉnh dậy, ta biết một mùa dấu yêu đã bỏ lại.

Mỗi mùa thu ta vẫn đi trên những con đường ngập lá vàng rơi. Ngày đó, ta đã rớt lệ suốt cả quãng đường này. Đó là nơi gợi cho ta vô vàn khổ tâm, và mất mát. Ta đã chọn lựa quên đi tất cả, nhưng có được đâu khi nó vẫn xâm chiếm tâm trí ta. Đôi khi Ta cố quên đi nhưng khiến lòng nhớ, thật nhiều. Thời gian lặng lẽ trôi và ta lặng lẽ với những ý nghĩ về U. Câu chuyện của Ta và U sẽ chẳng bao giờ là một happy ending đúng nghĩa. Thời gian liệu có làm nhòa đi nhiều vết cắt nơi trái tim của ta? Nó khiến ta đau - rất lâu sau cái ngày ấy ta mới lại buồn đến vậy.

Ta niệm thần chú tự nhủ "Ta là người mạnh mẽ" để ta xốc mình đứng dậy dù liêu xiêu nhưng Ta cần gắng gượng lặng lẽ đi giữa muôn vàn nỗi nhớ, phút giây lạnh lòng nghĩ về những ký ức xưa. Con đường từ nay không buồn nữa, cả những cơn gió gọi mùa chắc cũng sẽ im bặt lúc cuối đông. Tình ta và u như viên kẹo ngọt ngào tan êm nơi đầu lưỡi, chợt đến chợt đi, có chút u ám mà cũng có chút trong xanh như mắt biếc một thời. Khi tình cờ một ngày thấy mưa giăng trên phố, khi khe khẽ lắng nghe khúc tình ca dịu ngọt và… thầm chúc u bình yên ở một khung trời khác.

Ta không còn hận u nữa. Ta nghĩ U đã cố gắng đẩy ta đi vì U biết ta xứng đáng có được người tốt hơn. Ta chỉ có thể nghĩ vậy để lòng ta bớt se sắt, để ngày nào đó ta có thể gật đầu khi bước qua nhau. Ta cũng muốn nói tiếng cảm ơn nhưng thôi vì chắc u cũng sẽ hiều. Và ta chúc u hạnh phúc ở một khung trời khác.