Thứ Năm, 13 tháng 9, 2012

Ngày trở gió

Em đã từng mong mãi, mong mãi, rồi gió cũng về. Những ngày thời tiết se lạnh như hôm qua, như hôm nay khiến em chỉ muốn trốn việc đi chơi khắp phố phường Hà Nội.

Dường như, thời tiết se lạnh làm những người "dửng mỡ" như em đây muốn sống chậm lại, chiều chuộng bản thân mình hơn. Cả buổi trưa, em chỉ muốn đứng mãi ở ô cửa sổ, nhìn ngắm phong cảnh từ trên cao, nhâm nhi cafe đậm đà. Cuộc sống thật dịu dành. Anh cũng thật dịu dàng.

Anh ah, ngày đầu tiên em gặp anh, em đã từng không bao giờ muốn gặp lại. Ấy vậy mà anh cứ vô duyên, "mặt dày" để em phải nhìn cái bản mặt của anh mãi. Để rồi bây giờ em thấy anh...trông cũng không xấu lắm nữa. hehe. Mùa thu, với em ngọt ngào như một nụ hôn nhẹ, một điều gì đó rất đẹp, rất mong manh nhưng dai dẳng mãi, cứ luẩn quẩn trong lòng. Em vẫn cứ muốn một mình gặm nhấm sự độc hành của chính mình, như vậy, liệu anh sẽ ra đi sau mùa đông giống như mùa thu bây giờ đang dần khuất?

Mà thôi, nói nhiều lại khiến anh bực, mặc kệ anh, em đã nói trước rồi đấy. Chỉ là sáng nay anh nhắn Gió to lắm, lãng mạn vừa thôi, đừng mặc váy xòe nhé nên em tự nhiên thấy...phì cười và nghĩ mình phải viết gì đó về cái thời tiết này và về anh, anh ạ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét