Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2012

Take My Breathe Away

when I saw you sitting there just asking for some news

 Your face...look like...Tom Cruise

You know, you took my breath away.


Thứ Năm, 13 tháng 9, 2012

Ngày trở gió

Em đã từng mong mãi, mong mãi, rồi gió cũng về. Những ngày thời tiết se lạnh như hôm qua, như hôm nay khiến em chỉ muốn trốn việc đi chơi khắp phố phường Hà Nội.

Dường như, thời tiết se lạnh làm những người "dửng mỡ" như em đây muốn sống chậm lại, chiều chuộng bản thân mình hơn. Cả buổi trưa, em chỉ muốn đứng mãi ở ô cửa sổ, nhìn ngắm phong cảnh từ trên cao, nhâm nhi cafe đậm đà. Cuộc sống thật dịu dành. Anh cũng thật dịu dàng.

Anh ah, ngày đầu tiên em gặp anh, em đã từng không bao giờ muốn gặp lại. Ấy vậy mà anh cứ vô duyên, "mặt dày" để em phải nhìn cái bản mặt của anh mãi. Để rồi bây giờ em thấy anh...trông cũng không xấu lắm nữa. hehe. Mùa thu, với em ngọt ngào như một nụ hôn nhẹ, một điều gì đó rất đẹp, rất mong manh nhưng dai dẳng mãi, cứ luẩn quẩn trong lòng. Em vẫn cứ muốn một mình gặm nhấm sự độc hành của chính mình, như vậy, liệu anh sẽ ra đi sau mùa đông giống như mùa thu bây giờ đang dần khuất?

Mà thôi, nói nhiều lại khiến anh bực, mặc kệ anh, em đã nói trước rồi đấy. Chỉ là sáng nay anh nhắn Gió to lắm, lãng mạn vừa thôi, đừng mặc váy xòe nhé nên em tự nhiên thấy...phì cười và nghĩ mình phải viết gì đó về cái thời tiết này và về anh, anh ạ.

Thứ Tư, 12 tháng 9, 2012

Fake wings :)



Shine bright morning light
Now in the air the spring is coming
Sweet blowing wind
Singing down the hills and valleys
Keep your eyes on me
Now we're on the edge of hell
Dear my love, sweet morning light
Wait for me, you've gone much farther, too far

Thứ Năm, 6 tháng 9, 2012

Cánh chim trời biết mấy nẻo thiên di


(*) Note lại để khi ta thấy mệt, ta thấy khó, ta thấy nản, ta cần nhìn những người như anh mà thấy mình phải cố gắng hơn.
----------------------------
"Tôi có được như ngày hôm nay, là nhờ gia đình. Đó là sức mạnh lớn nhất khiến tôi học như điên cuồng hồi nhỏ. Hồi đó thì không nghĩ được gì sâu sắc đâu, chỉ thương bố mẹ vất vả quá. Nói thế nào nhỉ, tôi đã có một tuổi thơ không thực sự dễ dàng. Làm đủ mọi nghề, thu ngô thu lúa về đến nhà là bị tróc nợ sạch sành sanh. Ăn độn nhiều năm. Chăn trâu, kiếm củi, đóng gạch, bốc vác thuê cũng không ít năm. Đến bây giờ tôi vẫn còn sợ ăn rau cải bắp và bí đỏ vì hồi đó phải ăn nhiều quá. Bố mẹ thì chỉ nói mỗi câu “chỉ có học mới thoát cảnh này con ạ”. Và thế là tôi học, chả có gì kỳ diệu cả. Giờ nhìn lại tôi thấy mình thật may mắn, vì chỉ khi nào người ta bị đẩy vào hoàn cảnh thực sự khó khăn thì sức chiến đấu mới mạnh mẽ được.
Những câu thơ không tròn:
Giấu sau những cánh hoa mềm
Bao nhiêu mảnh đời khắc khổ

Có cả nét cười của bố
Những nếp nhăn hằn trên nương

Mình có thể nhăn nheo, nhàu nát, có thể từ chối hết những cuộc vui. Nhưng không thể để nếp nhăn của bố hằn thêm!
            (Phùng Tiến Công)"



Chơi với Công lâu, tôi mới biết Công làm thơ rất hay. Công làm thơ như một cách giải toả cho một cái đầu “nghĩ nhiều, nghĩ suốt ngày”, như Công nói. Nhưng hình như Công làm thơ còn là một cách để tuyên bố cái “chủ động”, cái “nhân vi” của anh khi bôn tẩu giữa cuộc đời…
Hất mái tóc một chiều đông ngược gió
Chờ đợi chi hỡi cây mùa lá đỏ
Cánh chim trời biết mấy nẻo thiên di? 
Như một lần Công trả lời phỏng vấn trên báo: “đường là do ở chân mình thôi”. Cái số “thân cư thiên di” của anh, một phần là do “trời bắt thế” (Công tự nhận là… tin tử vi lắm), một phần là do Công chọn.


Happiness

Ngày em còn thơ, em thường hay mộng mơ,
rằng...
Khi nào 30 sẽ
gặp được anh khi đó 40
Lúc đó, chúng mình đủ zừ để tự biết kiềm chế những điên khùng
Lúc đó, anh đủ chín để chẳng thèm chấp đồ trẻ con là em đây, anh nhỉ :)
Lúc đó, anh đủ trầm và có thể làm..."thầy" của em
Lúc đó, chắc em quanh quẩn bên anh suốt
Chẳng hiểu sao, em luôn nghĩ, chúng mình sẽ cùng thích John, anh ạ.

Và.... anh ơiiii, anh nghĩ sao......về điều này?! :)