Những ngày cuối năm mà giờ đây NÓ đã là quá khứ.
Những thứ dù vẫn còn rất gần nhưng dù sao thì cũng là… “quá khứ”.
Quá khứ-dù yêu hay ghét thì ta vẫn phải để nó lại sau lưng.
Để bước tiếp. Từng bước, từng bước, từng bước một.
Những hy vọng mong manh đã hết, thay vào đó chỉ là sự coi thường.
Mình đã cư xử tốt với cả những kẻ chẳng đáng nhận.
Mình biết, nhưng tính nó thế rồi, chẳng thể nào khác được.
Mình biết, nhưng tính nó thế rồi, chẳng thể nào khác được.
Bạn gào lên “Tại mày quá tử tế! Đấy là một điểm yếu của mày đấy.”
Mình bảo: Thôi, coi như làm phước cho kiếp sau. Tao tin đời có nhân-quả.
Sẽ qua thôi, rồi tất thảy sẽ trở thành quá khứ.
Năm mới, mình sống lạnh hơn mới được, làm người tử tế khó quá.
Bởi vì, mình nhường thì nó lại tưởng mình đần.
Mình im lặng đóng tròn vai lành để nó show off thì nó làm cứ như nó là ngọc quý còn mình là rác.
Ak ak, nghe mà muốn ói.
Nhưng thôi, quên xừ nó đi, rồi tất cả sẽ là...quá khứ.
Năm mới, mình sống lạnh hơn mới được, làm người tử tế khó quá.
Bởi vì, mình nhường thì nó lại tưởng mình đần.
Mình im lặng đóng tròn vai lành để nó show off thì nó làm cứ như nó là ngọc quý còn mình là rác.
Ak ak, nghe mà muốn ói.
Nhưng thôi, quên xừ nó đi, rồi tất cả sẽ là...quá khứ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét