Trước đây, mỗi khi ăn tết xong là mình lại đi mua sách. Việc này đã duy trì cả chục năm nay rồi. Đơn giản bởi mình thấy đó là việc có ý nghĩa nhất để khởi đầu năm mới.
Nhớ ngày mình còn bé, hình ảnh ông nội đọc những quyển sách dày cộp, toàn chữ là chữ, ông ngoại ngày nào cũng đọc báo, các bác các chú cứ tia thấy cái gì có chữ trong đống hỗn độn ở bất kỳ đâu cũng vồ lấy đọc đã ăn vào tiềm thức. Lớn lên một chút, được đứng trong căn nhà thờ cúng tổ tiên, được các bác và bố mẹ chỉ cho ý nghĩa của bức hoành phi cụ nội viết chữ nho cách đây gần một thế kỷ đại ý 'con cháu phải đọc sách, ham học để duy trì gia thế', nhìn hình ảnh của cụ, cụ cố mặc áo the khăn xếp, tay cầm sách chữ nho ngồi trên ghế uy nghiêm khiến mình thấy nhỏ bé và cần phải phấn đấu thật nhiều. Cho nên, bây giờ mình thích đi mua sách chăng.
Bây giờ, mình gần như thích mua quyển gì cũng có thể mua nên hàng tháng đi lên phố sách đều đặn như bà nội đi lên chùa đều đều hàng tháng. Mình thích các cháu của mình ham đọc sách nên hay rủ "bọn trẻ" đi cùng để mua sách cho chúng nó. Đứa nào mình cũng để tự do chọn 1,2 quyển và mua cho mỗi đứa thêm một hai quyển thuộc thể loại "Học làm người" để .... gieo mầm ham sách. Ấy vậy mà các cháu mình vẫn ham chơi game hơn sách. Hơi buồn một chút, nhưng để cải tạo dần vậy.
Hôm trước ngồi chuyện phiếm với một cô bạn mình quen qua công việc. Tự nhiên bạn bảo: "Tôi thấy bà khác nhiều người lắm. Mà họ hàng nhà bà có vẻ nhiều người làm to to lắm, mà kiểu làm to do phấn đấu, chứng tỏ dòng giống nhà bà thông minh và có truyền thống." Ôi, mình âm thầm sung sướng. keke
Chiều nay dẫn cháu Đạt đi ăn và mua sách. Đạt có vẻ lần đầu được cô đưa lên phố sách nên rất thích thú. Cháu trèo tót xuống xe, chạy vào hết hàng sách này đến hàng sách khác, xem xem chọn chọn. Đạt có vẻ rất thương cô, sợ cô không có nhiều tiền nên khi cô hỏi "sao cháu có vẻ thích mà lại không lấy quyển này?" thì cháu bảo "Thôi ạ, quyển này đắt quá ạ.". Chỉ đến khi cô bảo "cô có nhiều tiền để mua sách, cháu thích quyển nào thì cứ lấy, cô còn mua một quyển 250 nghìn đây này" thì cu cậu mới "Ôi, thật thế ạ? Quyển gì cũng được ạ? Ôi sao cô mua sách đắt thế, cháu chưa bao giờ mua quyển nào đắt thế" làm cô bán hàng phì cười vì "ông" cháu quá tự nhiên :)
Về tới nhà, hai cô cháu khóa cửa, cháu ăn kẹo, cô pha cafe, nằm ẽo ượt trên sofa và...đọc sách tới lúc đói meo. Cuộc đời thật đẹp!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét