Thứ Ba, 29 tháng 3, 2011

Thật nực cười!

Tôi trả giá và cuộc sống cho tôi nhiều bài học.
Tôi thất vọng đủ nhiều để chẳng quỵ ngã vì hy vọng hư vô
Vì thế, khi có người kêu quê hương tôi là đầy "rác"
Tôi chỉ bực vì quê tôi đã làm gì mà sao anh dám?
Tôi thoáng sững buồn nhưng cũng chẳng muộn phiền lâu
Bởi anh với tôi chỉ là hai kẻ đi qua nhau
Mối xã giao chỉ cần gật đầu chào là đủ
Suy nghĩ của anh chẳng mấy ý nghĩa đối với tôi
Và quê tôi càng chẳng chấp những gì anh ta nói
Với giọng điệu, miệng lưỡi của mình tôi có thể
Móc tim anh ra,
       cào lên vài vết xước,
               quẳng nó lại ngực anh,
                          cười vô cảm như chẳng hề tội lỗi
Nhưng để làm gì?-tôi tự hỏi mình như thế
Hằn thù chồng chất mà tâm mình cũng chẳng được bình an
Rác hay không, chẳng phụ thuộc vào đánh giá của anh
Mà có khi, chính lời anh cho biết anh là cái thứ gì
Tôi biết giá trị của tôi.
Và tôi biết cái mảnh đất sinh ra tôi nó là gì
Và tôi cũng chẳng muốn, chẳng cần anh biết
Khi tôi gay gắt có nghĩa rằng trong tôi còn dành cho anh chút tôn trọng
Khi tôi chẳng nói gì, có nghĩa là anh chẳng là gì cả, số không
Anh-chẳng đáng để tôi tiếp chuyện
Anh-chẳng là gì, chỉ là tiếng ve sầu khiến tôi rác tai đôi chút
Thở sâu, phẩy tay, cười nhạt, bỏ qua
Để rồi tôi...lại yêu tất thảy thật nồng nàn….
Và tôi thấy...chính tôi...biết làm tim mình ấm áp...
--------
Viết trong lúc nóng giận. Viết ra cho đỡ tức để khỏi...làm liều. Bây giờ thì thấy chả có gì phải tức với loại vô văn hóa đó. Đời thật nhiều loại người. Có loại mà ta gặp phải khiến ta có cảm giác như giẫm phải shittt. Chả sao, rửa dép, đi tiếp!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét