Hôm qua có người bạn bảo mình ích kỷ, lạnh, không tình cảm. Mình nhảy bổ vào tranh luận xem ích kỷ thế nào, khi nào,...?
Kết thúc, mình kết luận tưng tửng và xanh rờn rằng mình chẳng ích kỷ với lạnh lùng gì hết. Mình chỉ có nguyên tắc riêng và khác người ở cách thể hiện.
Hình như bạn xịu mặt vì bạn vẫn khăng khăng giữ ý kiến nhưng lại chẳng nói lại được mình. Mình đành nghĩ ra vài cái linh tinh bông đùa cho đỡ căng thẳng.
Chả nhớ nói gì nữa, chỉ nhớ đại khái là sau khi tuôn ra câu "hai ổng tính yêu nhau chắc? hehehe". Thế là bạn trợn mắt bảo mình: "Nhố nhăng!".
Mình lại thấy chẳng có gì nhố nhăng và lại đi chứng minh rằng mình không hề định kiến với GAY. Và, GAY cũng có quyền được là chính mình, được mưu cầu hạnh phúc. Đấy, đầu óc mình nó có tư tưởng thoáng thế đấy. Điều này càng chứng minh rằng mình không ích kỷ, lạnh lùng và không tình cảm.
Bạn lại khoanh tay trợn mắt: "Nhố nhăng! Nhìn lại mình coi? Lo cho mình đi đã. Vĩ đại ghê ha."
Mình bảo mình thấy rất hài lòng với hiện tại. Không có gì phải phàn nàn. Mọi thứ trong tầm kiểm soát. Đầu óc chẳng nghĩ gì nhiều, không rối rem. Thế cũng là một kiểu hạnh phúc.
Bạn có vẻ đếch thèm nói, nhưng trước khi chấm dứt lại quẳng cho mình câu kết: “Nhố nhăng!”
Con bạn mình xông vào cèm rèm:
- Cái kiểu nói năng của mày là khiến người khác mất hứng lắm cơ đấy.
- Ơ hơ, sứ mệnh của tao là tạo hứng sao mầy?
- Potay! Mày làm ơn giả nai dùm tao. Sao mày cứ như sư tử thế hả?
- Thế tao phải làm gì? Giương mắt ra chớp và mồm đớp đớp ah? Ah mà thỉnh thoảng phải "eo ôi, thế hả anh" ah?. Làm thế khác nào ị vào công nuôi nấng cho ăn học của bố mẹ tao? Tao sống như tao thôi, ếch giả được.
- Thôi, tao hết thuốc với mày rồi.
:)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét