Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013
I m*ss you, sooo.... much!
Ngày đầu đi ăn cùng anh, mắt em nhòa lệ khi anh đặt vào đĩa phở của em một chiếc thìa một cách ân cần và rất tự nhiên. Tự nhiên như từ khi sinh ra anh đã vốn thế. Và em lại nhớ tới vài người đã từng đặt vào bát em một chiếc thìa khi em ăn. Quá khứ vẫn bám vào em một cách dai dẳng.
Em chẳng hiểu tại sao nữa dù nhìn lại thì quá khứ đó là thứ mà nhiều người bảo em rằng "Mày bị điên ah, nó chẳng phải là cái giẻ rách sao? Nó làm gì vì mày? Nó làm mày tổn thương như vậy chưa đủ sao? Đời có những thằng như thế đó, nó là loại cơm ko muốn ăn mà lại muốn đi tự xúc cứt để ăn. Hiều chưa em?" Em vẫn không tin dù bị nghe như vậy cả chục lần. Và anh khi đó chẳng có chỗ đứng nào trong lòng em cả. Anh cũng biết vậy mà anh vẫn luôn nói "Em chưa cảm nhận thấy đâu nhưng anh cảm thấy. Chúng mình sẽ thành. Sau này làm vợ anh thì anh sẽ nói, bí mật! " :))
"Có những thứ ta chẳng bao giờ nghĩ rằng quý giá. Kể cả lúc ta đánh mất.
Cho đến lúc, ta nhìn thấy những điều ấy đi qua ta vĩnh viễn, như đi qua quá khứ."
Câu này em nghe từ một chị nhà văn trẻ mà em quen thuộc từ lâu, và em cũng muốn nói rằng:
"Có những thứ ta luôn nghĩ rằng nó quý giá. Kể cả lúc nó cư xử như nhổ toẹt vào mặt ta.
Cho đến lúc, mọi sự rõ ràng như cặn bã vẫn luôn là cặn bã. Em đã hoàn toàn rũ bỏ nó ra khỏi tâm trí ."
Hôm nay, sau bao giận hờn, khúc mắc, mâu thuẫn tưởng chừng như kết thúc đến nơi, anh và em vẫn bên nhau và cả hai ta đều hiểu có ngày hôm nay là nhờ tình yêu của cả hai đứa. Em thấy tin cậy và bình yên khi bên anh. Em cảm thấy tình cảm trong em lắng đọng và tích tụ từng ngày và tâm trí em hướng về anh trọn vẹn. Cảm ơn anh, vì đã luôn bên em, và làm em hiểu Romeo và Juliet chả phải là cặp đôi lý tưởng nhất, mà lý tưởng và quý giá nhất là ông Ánh và bà Lan Anh chậm rãi dắt nhau đi dao khi chúng ta 80 tuổi. Em yêu anh, dù trước mặt anh em chả bao giờ nói. Dù em luôn bảo "KHÔNG!" khi anh hỏi "Nhớ anh không?", tính em "ghê gớm, ngang bướng, đanh đá, chuyên bắt nạt anh" và em hạnh phúc mỗi khi anh chăm sóc em như trứng mỏng, anh ạ. Nhớ béo phết, đi công tác nhanh về với em nhé.
Thứ Sáu, 4 tháng 1, 2013
=))
Tình yêu là gì nhỉ?
Em dịu dàng hỏi anh.
Anh mỉm cười với em.
Là gì em có biết.
Là nỗi nhớ da diết.
Mỗi khi anh xa em.
Mong thời gian trôi nhanh.
Để được gần em mãi.
Là phút giây khắc khoải.
Trong những lúc đợi chờ.
Tình yêu là vần thơ.
Anh viết tặng em đó.
Em nghe lời của gió.
Anh viết cho riêng em.
Thứ Năm, 3 tháng 1, 2013
Thank you!
Cảm ơn những xung đột
để em biết anh yêu em nhiều đến vậy
để em thấy anh là điểm tựa vững chắc của em
để em nhận ra rằng tình mình mạnh mẽ
để nhỏ bé nép vào anh đi tới tương lai.
để em biết anh yêu em nhiều đến vậy
để em thấy anh là điểm tựa vững chắc của em
để em nhận ra rằng tình mình mạnh mẽ
để nhỏ bé nép vào anh đi tới tương lai.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)