5h15, em đang họp thì anh nhắn báo "Mưa đấy nhé, đợi anh đến đón nhé!". Em rất khó chịu khi phải nghe điện thoại trong lúc làm việc nếu không có chuyện gì quan trọng, em đã nói, anh đã biết, anh ghi nhớ nên anh nhắn tin và tin này đủ khiến em...thu móng vuốt :)
Em biết công việc của anh rất nhiều và tâm trí anh luôn bận, vì vậy em rất cảm kích anh vì việc này :). 6h, em xong việc, chẳng thấy anh đâu, chả lẽ lại gọi điện thúc giục anh đến đón em(mất mặt quá, em không làm thế đâu!). 6h30, khi em sắp thành hươu cao cổ vì ngóng với trông mới thấy anh xuất hiện. Hic, lần sau mà thế thì em "củ xả" cho tơi bời, lần đầu biết đón đưa khi mưa nên em nín nhịn tươi cười để cổ vũ anh lần sau ngoan mà phấn đấu tiếp :))
Em ngồi cùng anh, chúng mình cùng ăn phở, em kể anh nghe chuyện Bronney kéo em đi ăn bún cá khi em nói "I hate rice for lunch." thì Bronney dừng ăn bắt tay em vì "Ý tưởng lớn gặp nhau" :). Anh cười, bảo em nên ăn chút cơm cho béo khỏe. Anh nói về chuyện nhượng quyền thương hiệu, giải thích cách thức mà họ thực hiện rồi đột nhiên ngước lên nhìn em hỏi "Cái thật ngữ này tiếng Anh gọi là gì ấy nhỉ?" "Em đã từng đọc vài lần nhưng sao tự nhiên lại quên béng mất, hình như nó bắt đầu bằng vần F hay B gì đó, em không thể nhớ". Anh lại cười bảo em ăn tiếp đi, đừng cố nhớ, lúc khác tự nhiên sẽ hiện ra. Em vẫn đang cố đào bới trí não của mình cho tới khi anh đặt vào đĩa của em một chiếc thìa. Em ngước nhìn anh, ánh mắt anh như cười, ngoài kia mưa vẫn rơi và mắt em cũng nhạt nhòa... Em cúi xuống mà chẳng thể nào ăn tiếp được.
You know, Trước đây cũng có người đặt thìa vào bát của em, em những tưởng sẽ dừng chân lại nơi ấy nhưng rồi tất cả đã tan vỡ như bong bóng trong mưa, mọi chuyện như vừa mới xảy ra hôm qua. Cuộc đời có những chuyện xảy ra thật buồn nhưng mà nó là thế đấy. Em đã buộc phải rẽ vô những ngã rẽ bất ngờ và em cũng chẳng biết ai sẽ đợi em phía trước, liệu có phải đó là anh-người đang ngồi cùng em không? Em không dám chắc và hoài nghi tất cả, hoài nghi anh và cả chính em. Vâng, em vẫn cần thêm thời gian, anh ạ.
Em vẫn ngồi cùng anh, chúng ta cùng nhâm nhi cafe, nhìn mưa rơi và nghe nhạc. Em nghĩ về hai đứa mình, nếu hôm đó bà không gọi em tới, nếu hôm đó em tới muộn như thường lệ thì chắc không có hôm nay. Lần đầu tiên anh đi đón em, Hà Nội mưa ngập lối. Và hôm nay, Hà Nội lại mưa rả rích. Em chợt nhớ tới một cô hoa hậu vừa đẹp sang trọng, có tài, sau khi đi qua bao thăng trầm đã quyết định dừng lại, gắn kết với người đàn ông đã bưng một bát phở tránh mưa hắt cho cô ấy ăn. Em cảm kích những việc anh đã làm cho em, vì em, nhưng em chưa sẵn sàng, em chưa thể quyết định gì trong lúc này. Em như cánh chim bay về từ mưa bão, anh như cùng đất dịu dàng và ấm áp. Nhưng em là một khối mâu thuẫn đến phức tạp, liệu anh có đủ thương yêu để kìm hãm và uốn nắn cái bản ngãi hoang dại nơi em?
Em không vấn vương, không ngoái lại nhưng tâm trí em rối rem và hỗn độn, em cần thời gian để hồn mình lắng lại. Để em lại trở lại là em sống động, yêu đời đến mức nhìn cỏ cây cũng muốn làm thơ[tặng anh chẳng hạn].
Anh hỏi em có nghe qua bài "words" bao gờ chưa? Em đã nghe 2 bài words, không biết anh muốn nói tới bài words nào? Và rồi anh nói...bài đó thế này này...
"A smile could bring you near to me
Don't ever let me find you gone
'Cause that would bring a tear to me
This world has lost it's glory
Let's start a brand new story
Now my love right now there'll be
No other time and I can show you..."
Em hiểu, em sẽ cố nếu anh có thể đợi và chịu đựng được sự ngang bướng, dở hơi và phách lối của em, anh ạ.