Thứ Năm, 13 tháng 1, 2011

Khi số phận dành cho sự cô độc


Khi ngàn đời đã định nghĩa chữ hồng nhan là đi cùng với truân chuyên, dường như mỗi lựa chọn của những người phụ nữ mạnh mẽ lại là một lần đẩy họ dấn sâu vào truân chuyên thêm nữa.


Khi ngàn đời đã định nghĩa chữ hồng nhan là đi cùng với truân chuyên, dường như mỗi lựa chọn của những người phụ nữ mạnh mẽ lại là một lần đẩy họ dấn sâu vào truân chuyên thêm nữa. Bởi lẽ mọi thứ trong cuộc đời, tuyệt đại đa số đều là tương đối, trong khi phận số của những người phụ nữ có cá tính, lại bắt họ đeo đuổi những thứ tuyệt đối đến dữ dội trong mọi hành động và cả ước mơ. 


Đi qua nửa con dốc cuộc đời, gương mặt nữ diễn viên điện ảnh Minh Châu vẫn gần như không có một nếp nhăn. Dường như thời gian lẫn những khắc nghiệt cuộc sống đã quên không lưu vết dấu lên khoé mắt làn môi "người đàn bà nghịch cát"... Có những tình bạn vong niên kỳ lạ giữa những người phụ nữ có chung niềm chất chứa, những sục sôi thành bại, những khát khao chối bỏ hay những đeo đuổi hẫng hụt mà không một bình yên nào có thể lấp đầy.

Để rồi có những buổi chiều như chiều nay, bên những ngọn khói từ ly trà tỏa lên tan hòa trong sương mờ thu đã muộn, những đổi trao đối thoại về số phận chợt trở nên nhạt nhoà như thể một giấc mơ... Những giấc mơ đời người triền miên khi số phận nhớ nhớ quên quên sắp đặt phận kiếp cho mỗi sinh thể ở cõi người...

Vũ Quỳnh Hương (VQH): Dường như khi còn đủ trẻ, còn đủ khoẻ, còn có thể ngạo nghễ ngược xuôi ngông cuồng - thì ít người tin vào số phận... Cháu vô thần, mọi khói hương thắp lên khi vãn cảnh chùa chỉ là để tâm an, chưa bao giờ cháu cầu xin bất cứ điều gì.

Diễn viên Minh Châu (DVMC): Cô cũng vậy! Nhưng những người đã từng trải thường ít khi thiếu sót những thủ tục quá đỗi rườm rà mỗi đận hành lễ, bởi việc lễ lạt đôi khi không phải là để cầu xin những điều xa vời viển vông, mà chỉ là những động thái để mình yên tâm mà sống, mà làm việc và tồn tại. Nhưng số phận thì cô tin! Mỗi người sinh ra đã đều được số phận sắp đặt trước con đường đi của mình, muốn thay đổi nó hay thoát ra khỏi nó đều không được.

VQH: Nếu cuộc đời đã là một con đường được vạch sẵn, thì mọi thứ yêu thương, khao khát, nỗ lực hay cuồng dại tranh đấu chẳng lẽ chỉ là một trò ngớ ngẩn, thưa cô?

DVMC: Cuộc sống, và được sống - bản thân nó đã là một món quà của tạo hóa ban cho con người, điều quan trọng đôi khi không phải là kết cục như thế nào, mà là ta đã dùng những giây phút sống ấy như thế nào. Số phận cùng lắm chỉ có thể quyết định kết cục, không thể quyết định được diễn biến. Ví dụ như tình yêu, số phận có thể đẩy một người đến cạnh cháu, rồi lại đưa người ấy đi.

Hợp để rồi tan là điều tất yếu. Nhưng cái cách mà cháu yêu người đó như thế nào, những cảm giác cháu trao và nhận, đó lại hoàn toàn là điều nằm trong tầm tay cháu. Cô sẵn sàng yêu thật nồng nàn để rồi xa nhau, còn hơn có trong tay một cuộc tình tưởng chừng hoàn toàn an lành, là của mình vĩnh viễn - nhưng nhạt nhẽo, bình bình và hững hờ.

VQH: Có phải tại những cuộc tình cháy bỏng nhưng không ràng buộc, giản đơn và tôn trọng tự do riêng của nhau là lựa chọn lý tưởng của những người làm mẹ độc thân? Hay những người mẹ độc thân là lựa chọn lý tưởng cho những người đàn ông thành đạt hiện đại, khi mà triết lý “đàn ông thời nay không ai phá đi xây lại mà chỉ tìm đất mới xây thêm” đã ăn sâu vào suy nghĩ của đại bộ phận đàn ông trong xã hội? Lúc đó, không cần suy nghĩ nhiều, không cần hy sinh nhiều, không cần cân nhắc hay đong đếm... chỉ đơn giản là hưởng thụ cảm giác và khoái lạc. Nhưng tại sao cháu không muốn và không thể chia sẻ một người đàn ông với một - hoặc vài - phụ nữ khác...

DVMC: Đó là vì tính sở hữu và mong muốn tình yêu tuyệt đối quá cao. Điểm mạnh nhất - nhưng cũng là yếu nhất - ở những người phụ nữ mang mệnh Hỏa như cô và cháu, đó là sự tự tin, tính quyết đoán và mãnh liệt đến mức gần như thống trị những người xung quanh. Điều đó gây được lòng tin của những tiểu cộng đồng gần mình, nơi công sở, trong gia đình, mỗi cuộc vui hay cả đến đám hiếu... những việc nhỏ nhất đến lớn nhất mình đều là người quyết định.

Nhưng mâu thuẫn vô cùng khi phụ nữ càng mạnh mẽ bao nhiêu, thì lại càng muốn yêu và được yêu những người đàn ông bản lĩnh hơn mình, những người đàn ông “trị” được mình... Nhưng - lại nhưng - khi có được một người đàn ông như thế ở bên mình, mình lại khó chịu, lại trở trăn bực bội khi không được “quyết”. Mà nếu người đàn ông bên cạnh chiều mình, cho mình quyết, thì chỉ một thời gian ngắn, mình sẽ dễ phai nhạt tình yêu với họ.

Đó là hai mặt của một tấm gương, phải là một người đàn ông trên mức đàn ông mới có thể yêu được những phụ nữ như vậy. Rất hiếm hoi, và nếu có - họ không dễ dàng giữ được tình yêu độc tôn với một người phụ nữ, bởi lẽ đơn giản là sẽ có quá nhiều phụ nữ - và là những phụ nữ tuyệt vời - yêu họ. Mâu thuẫn lại xảy ra và chia ly lại bắt đầu.

VQH: Tại vì thế nên mười mấy năm của một cuộc đời, cô vẫn chọn cuộc sống một mình?

DVMC: Tình yêu đầu tiên của cô là tình yêu sét đánh. Và những tình cảm sau này, dù sâu đậm đến đâu hay chỉ là thoáng say nắng cũng đều là những ấn tượng ngay phút ban đầu. Dường như mỗi dự cảm đến đều là một lần số phận quyết định. Nhanh! Không thể do mai mối mà thành, phải do cảm xúc, chỉ một ánh mắt hay hành động, là biết người đó có phải của mình, có thuộc về mình hay không?

Chỉ có điều, tình cảm tuy không dễ có, nhưng trách nhiệm và nghĩa vụ lại thuộc về một phạm trù khăn khó hơn nhiều. Để tình cảm phủ lấp hoàn toàn những cách ngăn trở ngại, với một người sẵn sàng hy sinh nhưng cũng nhiều đòi hỏi đến tuyệt đối như cô - ở tuổi cô - dường như là một điều không tưởng.

Đã vượt quá bên kia con dốc của cuộc đời, cô đã nghiệm ra rằng đàn ông cũng giống như nắng như mưa, rất cần cho sự sống, cho niềm vui, nhưng chỉ có thể ở bên cạnh mình từng khoảng khắc, từng thời đoạn chứ không thể nào chi phối hay chiếm dụng hoàn toàn thời gian của mình, con người của mình được.

Nếu nghĩ rằng ngay cả quan hệ vợ chồng đầu bạc răng long rồi cũng sẽ chỉ là một cuộc hội ngộ tất có chia ly trong cõi người cõi tình, thì sẽ thấy nhẹ lòng trước những xa lạ từng là yêu thương đương nhiên rồi sẽ thế.

VQH: “Đen bạc đỏ tình” hình như cũng là một câu chỉ sự may rủi của số phận. Phải thế chăng nên cô trở thành một người phụ nữ không có cảm giác thiếu thốn vật chất khi thần may mắn luôn hậu đãi? Những căn nhà sang trọng, những chiếc xe sang trọng, những vật dụng sang trọng và cách ăn tiêu cũng sang trọng dù nghề diễn viên ở VN vẫn là “nghề chơi” cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen?


DVMC: May mắn khi làm ăn quả thực phải có ngôi sao chiếu mệnh, nhưng sự tự tin thì cô phải lấy từ chính bản thân mình. Mọi người nói cô buôn nhà đất mát tay, thực ra không hoàn toàn đúng. Người có duyên buôn bán, chỉ cần trao đi đổi lại, mua rẻ bán đắt sang tay sang tên là đủ “nên người”, còn những căn nhà mà cô trao cho chủ mới, đều có tâm huyết, có tư duy đầu tư của mình trong đó cả.

Những mảnh đất cô chọn đều có chút ít khiếm khuyết, có những “méo méo xấu xấu” mà người đời phần lớn bỏ qua. Nhưng đến nơi đâu cô có cảm giác được những đồng cảm, những ấm cúng tỏa lan là cô mua, với lòng tin với cảm nhận của mình, với đầu óc mỹ thuật của mình, với tư duy xử lý của mình, sẽ có những ngôi nhà xinh xắn và hợp lý được xây nên trên chính những khiếm khuyết đó.

Kết quả là cô chưa từng sai, những người chủ mua nhà đều đến một cách tình cờ đến bất ngờ, cô xây nhà để ở, không chủ đích bán, nhưng có người hỏi thì lại bán rồi đi, không có cảm giác ngại chuyển nhà như những người khác, trời còn cho cơ hội thì không nên từ chối, những thứ tốt đẹp nhất chẳng phải vẫn luôn ở phía trước sao?

VQH: Cuộc đời dài, như thể cô cứ miệt mài rồi toàn đi xây tổ ấm giùm cho người khác?

DVMC: Không sai! Nhưng không đúng. Vì “tổ ấm” là một khái niệm do mình tự tạo nên. Con gái yêu quý của cô đã lấy được một người yêu nó, và nó yêu, tìm được hạnh phúc ở một phương trời khác. Đã từ quá lâu, nó với cô là cả thế giới. Nó vui, với cô, thế là đủ. Dù phải chấp nhận sự xa cách, nó rời đi, cô chỉ còn có một mình.

Chỉ có tình ruột thịt là vĩnh viễn, cô giữ cho căn nhà của mình luôn đầy thức ăn, bản thân mình luôn mạnh khỏe và lạc quan với việc chơi thể thao và quây quần với bạn bè để nó luôn yên tâm sống, và yên tâm mỗi lúc trở về. Còn tri kỷ hay tâm giao, đó là giấc mơ sống mà ai cũng mơ nhưng thực tế chẳng ai có được, tình dục hết thì tình yêu cũng chết! Và làm thế nào để sống vui vẻ trong sự cô độc, đó là số phận mà mỗi người phụ nữ bị nó lựa chọn phải học cách chấp nhận.

(St - Tạp chí Đẹp

Thứ Bảy, 8 tháng 1, 2011

Giáo sư Chu Hảo: ‘Tôi suýt giàu’

Nhớ ngày học phổ thông, những chương trình như "Sự lựa chọn cho tương lai" của VTV3 rất thu hút sự chú ý của tôi. Gần như tôi chẳng bỏ sót chương trình nào và trong đầu luôn tâm niệm, mình sẽ vào Bách khoa, sẽ là kỹ sư lập trình cao "xiêu". Những người như GS. Chu Hảo xuất hiện khá dày đặc trong những chương trình ấy như là một làn gió mát lành đầy khí thế và hào hứng cho mơ ước của tôi. Tôi vừa đọc một bài phỏng vấn GS. Chu Hảo, với riêng tôi, đây là một bài rất có ý nghĩa. Hiện tại tôi cũng đang muốn làm cái gì đó mới mẻ, một thử thách mới mẻ chẳng hạn. Hy vọng, lần này, điều đó sẽ xảy ra - tôi đang muốn làm một cái gì đó thật mới mẻ và muốn có những thử thách mới mẻ. he he
-----------------

- Đã từng gặp gỡ nhiều doanh nhân nổi tiếng, Giáo sư nhận xét gì về doanh nhân Việt và đâu là đức tính khiến ông khâm khục nhất?
- Ưu điểm lớn của các doanh nhân Việt Nam là tính năng động, tháo vát, nghiệp vụ cao và có ý chí vươn lên rất mạnh. Nhưng bên cạnh đó, nhược điểm là có phần vội vàng, thậm chí quá nóng vội trong việc làm giàu cũng như xây dựng thương hiệu cá nhân.
Người tôi khâm phục nhất là Bill Gates, và đã có cơ hội trò chuyện với ông tại Hong Kong năm 1999. Đây là mẫu điển hình cho lớp doanh nhân thời đại mới vươn lên bằng trí tuệ. Tôi phục đức tính quyết đoán, dám dừng lại việc học đại học của mình để ra mở một doanh nghiệp riêng. Nhiều người cho rằng, việc Bill Gates bỏ học đại học mà vẫn thành đạt nghĩa là không cần bằng cấp vẫn có thể thành công. Tôi không nghĩ vậy. Bởi thực tế, sau khi bỏ học Bill Gates đã phải tự học rất nhiều ở trường đời. Ông là tấm gương sáng cho thế hệ doanh nhân trẻ vì lòng yêu thương nhân loại, cộng đồng khi hiến phần lớn tài sản mình để làm từ thiện và chỉ để lại một số lượng rất nhỏ cho con cái. Tôi nghĩ không phải ai cũng làm được điều này.
Ảnh: Nhật Minh
"Có những người thành đạt quá và đến một thời điểm nào đó sự thành đạt cũng trở nên vô nghĩa". Ảnh: Nhật Minh.

- Nhiều đại gia vì quá đam mê kiếm tiền mà bỏ bê gia đình, để rồi khi quay lại họ trở nên cô độc. Giáo sư nghĩ sao về điều này?
- Trong thời buổi kinh tế thị trường thì mặc nhiên phải có sự cạnh tranh để có được vật chất tốt hơn. Người nào có năng lực thì của cải vật chất sẽ nhiều hơn. Nhưng bi kịch cũng từ đây nảy sinh. Có một số người quá háo hức chuyện làm giàu cũng như khẳng định vị trí xã hội của mình bằng của cải dẫn đến tình trạng làm giàu vội vàng bằng bất kể giá nào. Một số người thất bại và họ cảm thấy đau đớn thậm chí bất mãn.
Có những người thành đạt quá và đến một thời điểm nào đó sự thành đạt cũng trở nên vô nghĩa. Khi có tiền bạc đến mức thừa thãi, một số người không đứng vững được và lao vào ăn chơi sa đọa. Đó chính là bi kịch. Nhiều người khác quá ham làm giàu gặp phải bi kịch là quay trở lại thì thấy gia đình mình có vấn đề. Mỗi người đều có một lý tưởng và hoài bão riêng. Tôi cho rằng, mỗi người cần phải biết điểm dừng để xác định đâu là điều quan trọng nhất.

- sao ông không trở thành doanh nhân để làm giàu?
- Mỗi người có một năng khiếu, tôi có cảm giác mình không có tài trong việc kinh doanh. Hồi xưa, tôi cùng những người bạn đã mang máy tính sang cho Nga, xây dựng đề án đổi hàng triệu máy tính lấy phân đạm. Nếu chiến dịch đó thành công thì Viện Công nghệ vi điện tử hồi đó của tôi sẽ có một thành quả không kém các tập đoàn nổi tiếng đâu. Vậy là tôi cũng suýt giàu đấy chứ.
Tôi thấy mình phù hợp với công việc nghiên cứu về văn hóa, xã hội, tổ chức xuất bản sách hơn. Tôi làm Tổng biên tập Nhà xuất bản Tri thức nhưng không phải để làm giàu vật chất mà là xây dựng tủ sách tinh hoa tri thức thế giới. Mục tiêu sẽ là dịch và phát hành những cuốn sách kinh điển của thế giới làm giàu cho tri thức nhân loại. Cũng là một cách làm giàu nhưng không phải giàu vật chất mà là giàu tri thức văn hóa.

- Đang rất ham mê lĩnh vực công nghệ, ông chuyển sang đầu quân cho giáo dục. Tại sao ông lại chuyển hướng đi?
- Giáo dục của Viêt Nam đang nặng về kỹ thuật mà không thiên về lòng yêu thương, sự vị tha. Giáo dục vẫn còn nặng về đào tạo những lớp người thụ động, biết tôn trọng kỷ luật đến mức phục tùng. Đây là một vấn nạn và chính điều này làm hại tư duy sáng tạo của trẻ em.
Tôi muốn thay đổi nền giáo dục để đào tạo ra những lớp người biết tư duy, giải quyết những vấn đề phát sinh trong cuộc sống và đặc biệt là khơi dậy tình yêu thương của thế hệ trẻ ngay từ khi còn nhỏ. Càng ngày văn minh vật chất càng cao, nhưng nền văn hóa nói chung cũng như đạo đức xã hội lại chưa bắt kịp. Tôi muốn chúng ta thay đổi cách giáo dục, thấm nhuần triết lý nhân bản để dạy cho thế hệ trẻ tự duy độc lập, không câu nệ và tràn đầy lòng nhân ái. Bạn nghĩ sao nếu sau này chúng ta có rất nhiều doanh nhân giàu có thành đạt nhưng lại sống ích kỷ chỉ cho bản thân mình?

- Có nhiều người tâm niệm hạnh phúc là tiền bạc, số khác cho rằng, hạnh phúc là sự sẻ chia... Còn giáo sư quan niệm thế nào là hạnh phúc?
- Tôi xin kể cho bạn nghe một câu chuyện thế này. Vào năm 1987, trước sự chỉ trích của báo chí nước ngoài về việc phát triển chậm của Bhutan (một đất nước thanh bình, nằm sâu trong lục địa Nam Á, dưới chân Hy Mã Lạp Sơn, giữa Trung Quốc và Ấn Độ), nhà Vua đã trả lời rằng: Đối với Bhutan “Tổng hạnh phúc Quốc gia” còn quan trọng hơn Tổng sản phẩm Quốc nội (GDP).
Tôi cho rằng, đến nay “ Tổng Hạnh phúc Quốc gia” vẫn chỉ là một ẩn dụ, đó là một thông điệp hơn là một chỉ số đo lường. Tôi vẫn tâm niệm cái hạnh phúc thật sự trong thông điệp về “ Tổng Hạnh phúc Quốc gia” không chỉ là sự sung túc, tiện nghi trong đời sống vật chất. Điều quan trọng hơn là sự an lạc trong cuộc sống tinh thần. Hạnh phúc là có cuộc sống vật chất không quá khó khăn, tinh thần thoải mái, tự do và có sáng tạo.

- Giáo sư có thể chia sẻ bí quyết để có được hạnh phúc trong cuộc sống?
- Để cuộc sống thanh thản, tôi thường có 3 điều nhớ và 3 điều quên. Nhớ mình là người bình thường và mình có thể sai, không phải lúc nào mình cũng đúng. Mình luôn là mình, không sống bon chen với người khác.
Điều đầu tiên phải quên là quên tuổi tác. Tôi năm nay đã 70 tuổi nhưng cố quên là mình đã già. Thỉnh thoảng tôi vẫn đi lại nhanh nhẹn như thanh niên. Các cụ dạy rằng: "70 tuổi vẫn chưa già, 60 tuổi vẫn còn là trung niên", tôi nghĩ mình vẫn đang ở độ tuổi trung niên. Điều thứ hai là quên bệnh tật, vì tôi quan niệm có quên bệnh tật mới sống vui vẻ được. Thứ ba là quên thù hận. Nếu có xích mích thù oán gì thì càng gỡ ra bao nhiêu, càng tốt bấy nhiêu.
Tôi nghĩ ai hay nghĩ xấu về người khác thì rất bất hạnh. Tôi là người nghiêm túc về giờ giấc, nhưng nếu ai đã hẹn với tôi mà đến trễ thì tôi nghĩ đơn giản rằng họ bận đột xuất nên lỡ hẹn với mình. Nghĩ vậy tôi thấy lòng mình thanh thản hơn.
Xin chúc các bạn có sự an lạc trong tinh thần để cảm thấy mình hạnh phúc.

Xin mời tham khảo bài phỏng vấn GS. Chu Hảo trên vnexpress tại đây

 

Thứ Tư, 5 tháng 1, 2011

Bruno Mars - Grenade



Easy come, easy go, that's just how you live
Oh, take, take, take it all but you never give
Should've known you was trouble from the first kiss
Had your eyes wide open, why were they open?
Gave you all I had and you tossed it in the trash
You tossed it in the trash, you did
To give me all your love is all I ever asked
'Cause what you don't understand is
I'd catch a grenade for ya
Throw my head on a blade for ya
I'd jump in front of a train for ya
You know I'd do anything for ya
I would go through all this pain
Take a bullet straight through my brain
Yes, I would die for you, baby
But you won't do the same
No, no, no, no
Black, black, black and blue, beat me 'til I'm numb
Tell the devil I said, hey, when you get back to where you're from
Mad women, bad women, that's just what you are, yeah
You'll smile in my face then rip the brakes out my car
Gave you all I had and you tossed it in the trash
You tossed it in the trash, yes, you did
To give me all your love is all I ever asked
'Cause what you don't understand is
I'd catch a grenade for ya

Throw my head on a blade for ya
I'd jump in front of a train for ya
You know I'd do anything for ya
I would go through all this pain
Take a bullet straight through my brain
Yes, I would die for ya, baby
But you won't do the same
If my body was on fire
Ooh, you'd watch me burn down in flames
You said you loved me, you're a liar
'Cause you never, ever, ever did, baby
But darling, I'd still catch a grenade for ya
Throw my head on a blade for ya
I'd jump in front of a train for ya
You know I'd do anything for ya
I would go through all this pain
Take a bullet straight through my brain
Yes, I would die for you, baby
But you won't do the same
No, you won't do the same
You wouldn't do the same
Ooh, you never do the same
No, no, no, no